Chưa nói đến chuyện xem phim, những gì bản thân anh đã trải qua cũng giống như một bộ phim cảnh sát vậy.
Đối phó với trùm ma túy, chống lại bọn xã hội đen!
Anh đã cứu vô số người, nhưng chỉ có mình Đồng Kỳ Anh là cứu anh.
"Em muốn xem phim gì thì mua vé phim đó là được"
Phó Quân Tiêu lấy ví ra, hào phóng dúi vào tay Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh ngượng ngùng đặt lại ví vào tay Phó Quân Tiêu: "Hai vé xem phim không đắt như vậy đâu, anh ngồi ở khu vực chờ đằng kia, em đi mua vé"
Phó Quân Tiêu đành phải nghe lời Đồng Kỳ Anh, ngoan ngoãn đi qua bên đó ngồi.
Đến lượt Đồng Kỳ Anh mua vé, cô bắt đầu bối rối.
Anh cả thích xem loại phim nào? Phim cảnh sát? Phim hài? Phim thần bí? Hay phim tình cảm? Đồng Kỳ Anh loay hoay một hồi rồi chọn phim cảnh sát.
Khi cô mua vé xong rồi ra khỏi khu vực bán vé, liền nhìn thấy một số cô gái ở khu vực chờ đang cầm điện thoại lén chụp ảnh Phó Quân Tiêu.
Sau khi bọn họ lén chụp hình, còn không quên quấn lấy nhau và xì xào, rồi cô đấy tôi, tôi đấy cô, không biết họ rốt cuộc muốn làm gì.
Đồng Kỳ Anh đứng một bên nhìn các cô gái, sau đó trong số họ có một cô gái có mái tóc dài bồng bềnh, khuôn mặt vẫn còn nét ngây thơ và có chút dễ thương, cô gái ấy bỗng đứng dậy đi tới trước mặt Phó Quân Tiêu.
Lúc này, Phó Quân Tiêu ngồi bắt chéo chân một cách tao nhã, đang xem điện thoại.
Có lẽ là do cảm thấy có người đi trước mặt mình, anh ý thức được ngẩng đầu lên.
"Anh chàng đẹp trai, có thể cho tôi số điện thoại của anh được không?"
Gô gái thẹn thùng hỏi.
Phó Quân Tiêu điềm tĩnh như không đặt chân xuống, giương mắt nhìn Đồng Kỳ Anh: "Bạn gái của tôi ở sau lưng cô.
"
Cô gái giật mình, quay lại nhìn Đồng Kỳ Anh, ngượng ngùng lè lưỡi rồi bỏ chạy ngay lập tức.
Đồng Kỳ Anh câm tấm vé trong tay, sắc mặt tái xanh.
Phó Quân Tiêu đứng dậy, đi tới trước mặt Đồng Kỳ Anh, vươn tay kéo cô vào lòng, nói nhỏ: "Em gái đừng tức giận, để anh mượn làm lá chắn trước"
"Không có lần sau đâu!"
Đồng Kỳ Anh không bằng lòng nói, sau đó cô đành phải dẫn Phó Quân Tiêu vào rạp.
Sau khi vào rạp, bộ phim mới phát bài hát mở đầu, Phó Quân Tiêu lại cảm thán: "Thì ra em thích thể loại phim này!"
"Không phải là anh thích sao?"
Đồng Kỳ Anh hỏi ngược lại.
"Cuộc sống của anh giống như thể loại phim này, em nghĩ anh sẽ thích nó không?"
Phó Quân Tiêu cười khổ.
Đồng Kỳ Anh mím môi lẩm bẩm nói: "Anh không nói, làm sao em biết anh không thích"
"Có điều, là em chọn, thì anh sẽ thích"
Phó Quân Tiêu nói thêm, vừa rồi anh không nghe thấy lời oán trách của Đồng Kỳ Anh, mà chỉ là nói thật lòng mình.
Phần chính của bộ phim bắt đầu, không thiếu những tiếng súng, tiếng gầm rú và tiếng khóc của con tin bên tai.
Đồng Kỳ Anh càng xem càng nhập tâm vào phim, ngược lại Phó Quân Tiêu hết lần này tới lần khác quay đầu nhìn Đồng Kỳ Anh.
Trong rạp phim mờ tối, chỉ có ánh sáng xanh khúc xạ từ màn hình lay động trên gương mặt mịn màng của cô.
Cô gái này, xinh đẹp như vậy tại sao không thuộc về riêng mình? Phó Quân Tiêu bất lực hỏi chính mình.
Người phụ nữ anh yêu sâu đậm, nhưng lại