Nếu đúng như vậy, Kỳ Anh sẽ rất nguy hiểm.
Phó Quân Tiêu bình tĩnh lại và hỏi: "Anh muốn chơi trò chơi này như thế nào?"
Anh không thể để cho Kỳ Anh xảy ra chuyện, vì vậy anh chỉ có thể tạm thời tuân theo yêu cầu của đối phương.
"Tôi đã sắp xếp cho người đóng giả học sinh trà trộn vào trong đám học sinh, trong vòng sáu mươi giây nữa bọn họ sẽ có thể tới được bên người phụ nữ của cậu.
Cậu Tư, cậu hãy tự xử lý cho tốt đi"
Người đàn ông nói xong thì lập tức cúp điện thoại.
Phản ứng đầu tiên của Phó Quân Tiêu là chạy tới điểm tập hợp của lớp Đồng Kỳ Anh, nhưng khi anh chạy hồng hộc tới đó thì anh phát hiện không có Đồng Kỳ Anh trong đội ngũ.
Nhóm sinh viên của họ đến đây bằng xe buýt của trường và anh không đi cùng họ với tư cách là huấn luyện viên.
Đột nhiên, Phó Quân Tiêu hoảng sợ.
Anh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho Đồng Kỳ Anh, kết quả là điện thoại không liên lạc được.
Điều đó chứng tỏ cô đã tắt máy.
Đôi mắt của anh nhìn quét qua đám đông, tất cả là quân phục rắn ri khiến anh hoa cả mắt.
Càng lúc này, anh càng trở nên bình tĩnh.
Trong lúc vô tình, ánh mắt anh nhìn thấy cô gái bình thường vẫn đứng bên trái chỗ Đồng Kỳ Anh hay đứng.
Hình như cô ta là bạn cùng phòng của Kỳ Anh!
Một mình Phó Quân Tiêu đi tới, đột nhiên anh nắm lấy vai Lam Hồng Hoa và lo lắng hỏi: "Kỳ Anh đâu? Kỳ Anh đi đâu rồi?"
"Bùm.
.
"
Đột nhiên một tiếng súng vang lên khi chưa có lệnh của người hướng dẫn.
"Á"
Các cô gái hét lên đầy sợ hãi.
Bởi vì quá sợ hãi nên Lam Hồng Hoa theo bản năng nhào vào vòng tay của Phó Quân Tiêu.
Khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn.
Phản ứng đầu tiên của Phó Quân Tiêu là sắp xếp cho Lam Hồng Hoa cho người huấn luyện khác chăm sóc, sau đó một mình anh đi theo tiếng súng.
Những người hướng dẫn khác không biết phải làm sao.
Trong lúc hỗn loạn, điện thoại di động của Phó Quân Tiêu đổ chuông.
Anh lập tức nghe máy và chửi âm lên: "Thắng khốn, anh muốn giở trò gì hả?"
"Anh, anh cả! "
Giọng nói của Đồng Kỳ Anh từ ống nghe truyền đến lập tức khiến Phó Quân Tiêu định thần lại.
"Em đang ở đâu?"
Giọng của anh trở nên điềm đạm hơn một chút, nhưng vẫn hơi căng thẳng.
"Em đang ở ký túc xá"
"Ký túc xá của trường sao?"
"Dạ đúng ạ.
"
"Vậy em ở trong ký túc xá đi, không được ra ngoài, không được đi đâu hết.
Lúc nào em cũng phải cầm theo điện thoại di động và bất cứ lúc nào cũng phải trả lời các cuộc gọi của anh"
Phó Quân Tiêu nói rất nhanh và nói bằng một thần sắc hết sức nghiêm túc.
Đồng Kỳ Anh nghe mà cứ mơ mơ màng màng và chỉ có thể trả lời: "Dạ"
Anh cả bị sao vậy nhỉ? Cô luôn tắt điện thoại vì học viện quân sự không cho phép họ sử dụng điện thoại di động.
Khi cô nhớ đến điện thoại di động rồi mở lên thì cô đã thấy hàng chục tin nhắn SMS nhắc nhở từ anh cả Phó Quân Tiêu.
Chỉ cần Kỳ Anh không sao thì anh đã rất yên tâm rồi.
Sau đó, người từ đồn cảnh sát và bệnh viện đã đến.
Phó Quân Tiêu chỉ nghe nói súng của một học sinh trong trường bắn nhầm, khi học sinh nổ súng thì súng không được giữ chắc và đã làm bị thương một bên đùi của một