"Anh cả, cảm ơn anh đã đến cứu em, nhưng lúc này anh làm ơn đừng để tâm đến em nữa, em muốn ở một mình"
Đồng Kỳ Anh lùi lại phía sau một bước, giữ một khoảng cách với Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu nhìn thấy Đồng Kỳ Anh thất hồn lạc phách như thế trong lòng cuối cùng cũng hiểu anh đã bỏ lỡ điều gì.
Anh từ trong tay của quản gia Lưu lấy được những tư liệu trước đây của Đồng Kỳ Anh chính là trong khoảng thời gian đó anh đang có trọng trách trên thân, phải giải cứu con tin, cũng là lúc vì cứu Lý Nhã Uyên bị bắt cóc làm con tin mà trọng thương nằm ở trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh.
Cũng cùng lúc đó, Đồng Kỳ Anh trải qua một giai đoạn cực kỳ bi thảm, lúc đó cô rất cần tiền, cô rất cần một người ra tay giúp đỡ cô, nhưng người xuất hiện bên cô lúc đó là Phó Quân Bác, chứ không phải là Phó Quân Tiêu anh.
Cho nên từ giây phút đó trở đi trong lòng cô đã có một cảng chắn gió đó là Quân Bác, chứ không phải là anh.
Đồng Kỳ Anh xoay người bước về phía bờ biển, Phó Quân Tiêu chỉ có thể âm thần đi theo sau cô từ phía xa.
Đến thành phố biển này cũng đã gần một năm rồi nhưng cô chưa từng đi bộ ở bờ biển gần biến lớn như thế này.
Cô thật sự hi vọng giây phút này người ở bên cạnh cô sẽ là Phó Quân Bác.
Phó Quân Tiêu bảo vệ Đồng Kỳ Anh từ phía xa, từ lúc mặt trời lặn cho đến lúc trời tối đen.
Đồng Kỳ Anh vẫn một mình như cũ cô đơn lẻ loi ngồi trên bờ cát, gió biển thổi đến, nhìn biển lớn phía xa xăm.
Lúc này, điện thoại của Phó Quân Tiêu vang lên, anh vừa nhìn nhất cử nhất động của Đồng Kỳ Anh vừa tiếp nhận điện thoại.
Là cục cảnh sát gọi điện đến, nói đã tóm được Lý Dạ Lạc nên muốn hỏi ý kiến của anh.
"Trước tiên cứ giam anh ta ba tháng, sau này rồi nói tiếp"
Phó Quân Tiêu ra mệnh lệnh.
Cuộc điện thoại kia vừa ngắt, lại có một cuộc điện thoại nữa gọi đến, là trợ lý Trịnh Minh Hâm gọi điện đến.
Phó Quân Tiêu lập tức nghe điện thoại.
"Cậu chủ cả, có chuyện không hay rồi"
Trịnh Minh Hâm vội vàng nói.
Mày kiếm của Phó Quân Tiêu khẽ nhíu lại, ánh mắt theo bản năng từ trên người của Đồng Kỳ Anh thu về, nhìn về phía biển lớn vô biên giới, thâm trầm nói: "Có gì nói thẳng"
"Chính là hạng mục bộ quân sự thành phố Viên Dương, thượng cấp phái người xuống kiểm toán rồi!"
Trịnh Minh Hâm vội vàng trả lời.
Phó Quân Tiêu cau mày, hỏi lại: "Hạng mục này không phải là do Quân Bác phụ trách hay sao? Tại sao người trên lại đột nhiên xuống kiểm tra?"
Hạng mục bộ quân sự thành phố Viễn Dương là do chính phủ sắp xếp cho tập đoàn Phó Thị bọn họ xây dựng.
Phó Quân Tiêu ban đầu muốn đưa cho chú họ Lãnh Huân Sách toàn quyền phụ trách.
Bởi vì hạng mục này đầu tư khai thác khá lớn, Phó Quân Tiêu nghĩ đến Phó Quân Bác kinh nghiệm còn chưa đủ vì thế nên mới để Phó Quân Bác phụ giúp chú họ Lãnh Huân Sách hoàn thành.
Nhưng chú họ Lãnh Huân Sách lại để cơ hội này cho Phó Quân Bác, muốn Phó Quân Bác tự mình độc lập phụ trách, còn ông ta sẽ phụ trợ.
Lúc đó đối với đề nghị của chú họ Lãnh Huân Sách, Phó Quân Tiêu cảm thấy không ổn.
Nhưng chú họ Lãnh Huân Sách kiên trì muốn làm như thế, nói rằng Phó Quân Bác xứng đáng có được cơ hội luyện tập lớn hơn, Phó Quân Tiêu cuối cùng cũng không thể không