Lý Tư San đáp lại không chút do dự: "Được.
Tôi sẽ đưa cho cô bảy ty.
Sau khi cô ký những giấy tờ này và ghi lời thỏa thuận ly hôn xong thì hãy lập tức rời khỏi Quân Bác và rời thành phố này cho tôi"
"Thành giao.
"
Tô Hoài Lan nhếch đôi môi đỏ mọng lên, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp lộ ra vẻ khinh thường.
Xét về tốc độ làm việc thì không ai có thể nhanh hơn Lý Tư San.
Thỏa thuận ly hôn được soạn thảo ngay bởi Lý Tư San, cô ta đã gọi luật sư đến để thông qua.
Sau khi được sửa thành bản thảo ban đầu, nó đã được in ra.
Sau khi Tô Hoài Lan ký hết những gì cần phải ký thì Lý Tư San lập tức chuyển bảy tỷ cho Tô Hoài Lan.
Tuy rằng là thẻ ngân hàng của Đồng Kỳ Anh nhưng trước đây Tô Hoài Lan đã đổi mật khẩu trong ngân hàng nên hiện tại toàn bộ đã bị cô ta dùng.
Ở phía bên kia, trong Biệt Uyển Quốc Lâm của thành phố Cung Huy.
Buổi trưa, quản gia Lưu không về ăn cơm nên Đồng Kỳ Anh phải tự mình nấu cơm, nhưng khi cô dọn đồ ăn ra bàn thì nữ vệ sĩ mặt mày lạnh như băng không chịu ăn đồ do cô nấu.
Có phải vì cô ta sợ cô hạ độc vào thức ăn hay không nhỉ? Với tư cách là một người theo dõi, Đồng Kỳ Anh phải khâm phục sự chuyên nghiệp của cô ta.
Nếu nữ vệ sĩ không ăn thì cô sẽ ăn một mình.
Mặc dù thân phận của cô đã bị Tô Hoài Lan đánh tráo khiến cô rất tức giận, bất lực và buồn bã nhưng cô vẫn phải cố gắng để sống tiếp.
Chỉ bằng cách khiến cho bản thân được khỏe mạnh, cô mới có cơ hội trốn thoát khỏi đây và vạch trần bộ mặt của Tô Hoài Lan.
Mãi cho đến buổi chiều, quản gia Lưu mới từ bên ngoài trở về.
Nữ vệ sĩ chỉ ăn cơm do quản gia Lưu làm.
Đồng Kỳ Anh không nói nên lời nhưng trong lòng cô còn đang dự định chờ ban đêm hai người này ngủ say thì cô sẽ trốn khỏi đây.
Không ngờ mới bảy giờ tối mà cô đã buồn ngủ.
Thậm chí cô còn không hay biết gì mà chỉ nhìn thấy cái giường đã nằm xuống và ngủ thiếp đi.
Tại thành phố Thuận Canh, trong tòa nhà bất động sản Thiên Lợi thuộc tập đoàn Phó Thị.
Phó Quân Bác đang ở trong văn phòng, anh ấy vừa tiễn các giám đốc điều hành cấp cao ra ngoài và đang nằm ngửa mặt trên ghế dành cho ông chủ.
Khi anh ấy nhắm mắt lại không muốn nói chuyện thì trợ lý Triệu Bản đã gõ cửa phòng làm việc xin ý kiến chỉ đạo.
"Mời vào.
"
"Tổng giám đốc Phó, cô Lý! "
"Đuổi cô ta đi đi"
Phó Quân Bác tiếp tục nhắm mắt dựa vào ghế mà không ngẩng đầu lên.
Công việc đã đủ phiền phức rồi và anh ấy thực sự không muốn lãng phí từng giây thời gian cá nhân của mình.
Triệu Bân hơi sửng sốt, sau một hồi lúng túng thì khẽ đáp: "Cô ta đã vào rồi ạ"
"Tổng giám đốc Phó, mặc dù em không còn làm việc ở bất động sản Thiên Lợi nữa, nhưng anh cũng không cần phải lạnh lùng đến mức thậm chí không trả lời điện thoại của em nữa chứ"
Lý Tư San hất mái tóc mềm mượt và nói.
Hôm nay, cô ta mặc một chiếc váy ngắn màu xanh ngọc bích cắt may rất vừa vặn, mái tóc dài và gợn sóng được buộc cao, trên cổ tay trái có đeo một chiếc túi phiên bản giới hạn màu đen tuyền và đi một đôi giày cao gót có quai miệng cá cũng màu đen tuyền.
Triệu Bân