Vì vậy, sau khi cửa thang máy mở ra, Lạc Minh Ánh nhìn thấy một người đàn ông mặc vest, mang giày đóng đang cúi đầu xem tài liệu trên tay mình và không hề phát hiện ra có gì bất thường thì tự ý khập khiŠng đi thẳng vào trong.
Người đàn ông đó mặc bộ vest cao cấp màu xám nhạt, cơ thể cao to, săn chắc, thấp thoáng dáng vẻ của một vương giả, mỗi một động tác lật qua trang đều giống như đang vung đao múa kiếm khiến phong thái bá đạo của anh càng được thể hiện rõ ràng hơn.
Vì anh cúi đầu nên Lạc Minh Ánh không nhìn thấy hết được khuôn mặt của anh nhưng nhìn tổng thể thì cô ta có cảm giác anh rất ngâu, khí chất cao quý rất giống với người đàn ông đã cứu cô ta ở Dạ Hoặc ngày hôm đó.
Trên các nút bấm của thang máy chỉ có nút của tầng cao nhất là tầng thứ ba mươi tám là đỏ đèn mà vừa hay Lạc Minh Ánh lại muốn đến tầng thứ ba mươi bảy, nhưng cô ta có bấm thế nào cũng không bấm được.
Thang máy đã đóng lại và đang di chuyển lên phía trên.
Việc đó làm Lạc Minh Ánh cảm thấy rất bối rối, cô ta đứng sang một bên, không dám tùy tiện làm phiền đến người đàn ông cao quý ở bên cạnh.
Nhưng mà cô ta cùng anh đến tầng ba mươi tám, sau đó lại đi thang bộ xuống tầng ba mươi bảy thôi.
Thật ra, lần ứng tuyển này cô ta không hê nhằm vào cái gì mà tổng giám đốc đẹp trai của tập đoàn Phó Thị mà là nhằm vào mức lương mà họ trả.
Hơn nữa, thông tin tuyển dụng trên mạng đã viết rõ là thư ký trợ lý của tổng giám đốc.
Lạc Minh Ánh đã hiểu thành thư ký của trợ lý của tổng giám đốc nhưng cô ta lại không biết tại sao đám phụ nữ đó lại hiểu thành thư ký hỗ trợ cho tổng giám đốc.
Lễ nào trợ lý và thư ký không phải là hai vị trí khác nhau sao? Một tiếng "ton"
vang lên, thang máy đã đến tầng cao nhất.
Lạc Minh Ánh vội vã ra ngoài trước, không ngờ lại có một tiếng "rắc"
vang lên từ dưới chân, gót giày của giày cao gót đã bị gãy, trọng tâm của cô ta không vững, hai tay cô ta quờ quạng.
Lúc cô ta sắp sửa té lộn nhào thì đột nhiên có một đôi tay ngăm đen, săn chắc giữ lấy vòng eo thon nhỏ của cô ta từ phía sau, rồi dùng sức, đỡ cô ta cùng ra khỏi thang máy.
Lạc Minh Ánh bất giác ngẩng đầu lên thì vừa hay đụng phải ánh mắt của người đàn ông đã đưa tay ra đỡ lấy cô ta.
"Là anh?"
Lạc Minh Ánh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nói: "Lẽ nào anh cũng đến đây ứng tuyển thư ký sao? Nhưng tôi thấy trên quảng cáo tuyển dụng nói chỉ tuyển nữ"
Phó Quân Tiêu đỡ người phụ nữ đó đứng vững lại rồi rút tay về, anh nghe thấy mấy lời đó của cô ta thì mặt liền tối đen.
Lễ nào trông anh giống với người đến ứng tuyển thư ký sao? Hơn nữa, thang máy mà anh đi là thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc.
Lạc Minh Ánh lại nhớ ra điều gì đó, cô ta vội vàng gật đầu cảm ơn: "Lần trước, cảm ơn anh đã cứu tôi.
"
Đã từng cứu cô ta? Anh đã cứu cô ta khi nào? Phó Quân Tiêu gân như không có bất cứ ấn tượng gì với người phụ nữ này, anh cũng không định nói nhiều với cô ta mà cứ thế quay người bỏ đi, chuẩn bị đi vê phòng tổng giám đốc của mình.
Nhưng