Ý của Nhiên Hoàng Minh chính là bản thân sẽ không nhắc đến bất cứ chuyện gì của Đồng Kỳ Anh với Phó Quân Tiêu.
Nhưng mà, thân là bạn bè, tâm nguyện của anh ta chính là hy vọng Phó Quân Tiêu có thể bước ra đoạn tình cảm yêu mà không có được.
Đối với một người đàn ông mà nói, Nhiên Hoàng Minh còn phát hiện, từ sau khi Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Bác cùng nhau đi đến Úc, kể từ lúc đó Phó Quân Tiêu không đụng đến rượu.
Rượu ngon cất trong phòng, toàn bộ đều bị Nhiên Hoàng Minh uống hết.
Thật ra, cho dù là ở nhà hay là giao lưu bên ngoài, Phó Quân Tiêu đều không uống rượu nữa, lúc giao lưu anh kêu trợ lý Trịnh Minh Hâm mời một nhà báo đi cùng để có người uống rượu thay mình.
Nhiên Hoàng Minh vẫn luôn không hiểu tại sao, rõ ràng Phó Quân Tiêu là một người biết uống rượu.
Thật ra, lý do không uống rượu là vì Phó Quân Tiêu sợ bản thân mình sẽ say, ai cũng nói uống say sẽ nói ra những lời thật lòng trong tim, đế bản thân không nhớ sự thống khổ đó.
Với thân phận hiện tại của anh, uống say rồi không chừng còn có thể có một cuộc gặp gỡ mối tình đẹp.
Nhưng mà anh tình nguyện đau khổ, lúc nào cũng nhắc nhở bản thân nên bỏ tất cả tâm ý lên công việc.
Nếu như, anh thật sự có thể bước ra được, chấp nhận một đoạn tình cảm mới.
Phó Quân Tiêu không nhịn được cười khố, có lẽ anh sẽ không cân ép buộc bản thân mình lâu như vậy.
Bận hết cả một ngày cuối cùng cũng kết thúc lịch trình của một ngày làm việc.
Sau khi màn đêm buông xuống, bên trong Dạ Hoặc đầy ắp người, đủ loại nam nữ tụ tập ở đây để vui đùa và cười sảng khoái.
Trong ba năm này, Phí Ngọc Nam nếu như không thường xuyên nhắc đến Đồng Kỳ Anh, nịnh bợ Phó Quân Tiêu, e là Dạ Hoặc sớm đã đóng cửa rồi.
Phó Quân Tiêu vẫn thích ngồi trong phòng vip, chỉ uống trà trái cây và yên lặng lắng nghe ca sĩ trên khán đài hát.
Thật ra, anh rất ít đến Dạ Hoặc, có lẽ vì giấc mộng tối qua, hôm nay anh lại vô thức đến Dạ Hoặc nghe hát.
Chỉ tiếc là, cảnh còn người không còn ở đây.
Dạ Hoặc không còn có Tạ Liên, không có Kỳ Anh người mà anh yêu.
Người phụ nữ hát trên khán đài, anh cảm thấy vĩnh viễn không có hay băng Kỳ Anh hát.
Ồ, không! Không còn là Kỳ Anh của anh rồi.
Phó Quân Tiêu đứng dậy, bài hát còn chưa nghe hết liền rời khỏi khu Thanh Ba.
"Hi, mỹ nữ, em một mình vội vàng đi đâu vậy? Có muốn anh tiễn em một đoạn?"
Một vị công tử dáng vẻ lưu manh nắm lấy tay một cô gái trông có vẻ mệt mỏi.
"Tôi! tôi đi sai chỗ rồi, xin lỗi! "
Dáng vẻ cô gái vô cùng sợ hãi, giống như là lần đầu tiên đến nơi này.
Bảy tám người đàn ông bao vây cô ta, một chút cũng không tính cho cô ta rời đi.
"Đều đến nơi này chơi, còn giả bộ ngây thơ gì nữa"
Anh ta đi gần về phía cô gái,