Nhiên Hoàng Minh thấy Phó Quân Tiêu không thích nghe nói như thế thì chủ động chuyển chủ đề và nói đùa: "Hôm nay tớ từ thành phố Cung Huy đến.
Ngoài việc thay cấp trên mang tin tức đến cho cậu thì tớ còn đến biệt thự nhà họ Phó để thăm ông Lãnh.
Tớ tình cờ nghe được ông Lãnh nói với chú Lâm Kỳ rằng ông ấy thực sự rất hạnh phúc khí lên chức ông rôi.
Đứa cháu trai nhỏ đó hơn hai tuổi và trông rất dễ thương.
"
Tuy nói đùa, nhưng thực ra anh ta muốn đánh tan ảo tưởng cuối cùng của Phó Quân Tiêu với Đồng Kỳ Anh.
Ông Phó Hoằng Khôn chỉ có hai người cháu là Phó Quân Tiêu và em trai Phó Quân Bác.
Người có thể khiến ông nội Phó Hoằng Khôn vui mừng vì đã lên chức thì chỉ có con cháu thân thích trong nhà đã sinh con mà thôi.
Bông trái tim uy nghiêm của Phó Quân Tiêu trở nên bối rối, đau nhói và một lần nữa tấn công vào từng sợi dây thần kinh nhạy cảm trong cơ thể anh.
Kỳ Anh đã sinh một đứa con trai cho Quân Bác và đương nhiên anh cũng trở thành bác của cậu bé rồi.
Tất nhiên là khi Phó Quân Tiêu biết được chuyện này thì bộ dạng không được tốt lắm.
Đột nhiên Nhiên Hoàng Minh cảm thấy chính sự thẳng thắn của anh ta đã làm trái tim Phó Quân Tiêu bị tổn thương.
Đã ba năm trôi qua rồi mà sao trái tim anh vẫn đau như vậy? Tình yêu càng sâu đậm thì trong lòng càng đau đớn!
Phó Quân Tiêu đang ngẩn người, anh định cấm tách trà trên bàn lên để uống nước.
Kết quả là còn chưa cầm chắc được cái cốc thì nước trong cốc đã tràn ra xấp tài liệu.
"Quân Tiêu, cậu… không sao chứ?"
Nhiên Hoàng Minh tiến lên một bước, nhanh chóng lấy ra một ít khăn giấy trên bàn rồi vừa lau xấp tài liệu cho Phó Quân Tiêu vừa hỏi.
Phó Quân Tiêu xua tay, tỏ vẻ bình tĩnh rồi quay lại chủ đề: "Tài liệu của cấp trên đâu? Đưa cho tớ xem"
"Ừ"
Nhiên Hoàng Minh dừng lại rồi ném tờ khăn giấy ướt vào thùng rác bên cạnh.
Anh ta lấy từ trong túi áo khoác ra một cuốn sổ nhỏ màu đen đưa cho Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu cầm quyển sổ nhỏ này lên, đọc kỹ rồi nói một cách nặng nề: "Chuyện này rất khó làm"
"Khó nhưng chúng ta cũng phải làm.
"
Nhiên Hoàng Minh nhún vai tỏ vẻ bất lực.
Trong một khu nhà phố gần đại học Sydney, nước Úc.
Đồng Kỳ Anh bế Tiểu Ái ngồi xếp bằng trên tấm thảm trước bàn cà phê trong phòng khách, cầm máy tính xách tay bắt đầu làm bản tóm tắt sơ yếu lý lịch.
Thật ra, cô có thể đến làm việc trong công ty xây dựng nơi Phó Quân Bác làm việc mà không cân qua bài kiểm tra, nhưng vì sự việc của Lý Tư San nên cô không muốn ngày ngày phải đối mặt với Phó Quân Bác.
Trước đây, cô luôn nghĩ làm sao để kéo khoảng cách giữa hai người đến gần nhau hơn nhưng hiện tại cô đang bắt đầu trốn tránh sự thân mật giữa hai người.
Đồng Kỳ Anh đã tạo ra một rào cản tâm lý đối với Phó Quân Bác và hôm nay rào cản này lại một lần nữa từ từ tiến vào trong căn phòng này.
Sau khi chuông cửa vang lên, Đồng Kỳ Anh nhìn qua mắt mèo thì thấy đó là Lý Tư San nên không muốn mở cửa.
Lý Tư San cũng không chịu từ bỏ mà cô ta kêu