Đồng Kỳ Anh không biết mình nên vụi hay nên không vui nữa.
Nhìn xem, chồng của cô tin tưởng cô đến mức nào hoặc cũng có thể nói, chồng của cô cho rằng cô đã bị điên thật rồi.
Hai tiếng đồng hồ nữa lại trôi qua, vừa hay đến sáng sớm, Phó Quân Bác quay về với dáng vẻ mệt mỏi.
Đồng Kỳ Anh đã khóc đến sưng húp cả hai mắt, cô ngôi trên ghế sô pha ở phòng khách đợi anh ấy trở về.
Phó Quân Bác bước từng bước nặng nề đến trước mặt Đồng Kỳ Anh, sau đó ngồi xổm xuống, kéo lấy cánh tay đang đặt trên đầu gối của cô, ngước mặt lên, nhìn chăm chăm vào đôi mắt đang đờ đẫn của Đồng Kỳ Anh và nói với giọng nặng nề: "Kỳ Anh, anh sẽ cùng ra tòa với Lý Tư San, giành lại Tiểu Bác, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau nuôi Tiểu Bác, được không em?"
Vì vậy, đó chính là dự định của anh ấy? Vốn dĩ anh ấy chưa từng nghĩ sẽ giải thích với cô điều gì mà ngược lại chỉ nghĩ làm sao để giải quyết chuyện này.
Không sai, thay vì tính toán chuyện đã qua thì chí bằng nghĩ cách giải quyết chuyện hiện tại.
Giọng của Đồng Kỳ Anh đã khàn đặc, hai tay cô vẫn không ngừng run lên, nước mắt tiếp tục chảy ra không ngớt.
Cô vừa mở miệng ra thì hai hàm răng cũng không kiếm được mà đánh vào nhau, cô nói: "Em cần biết sự thật.
"
"Ba năm nay, anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em.
"
Phó Quân Bác nói chắc như đinh đóng cột.
"Vậy ba năm trước thì sao?"
Đồng Kỳ Anh bắt đầu ép anh ấy.
Phó Quân Bác im lặng một lúc lâu, sau đó không trả lời thẳng vấn đề mà lại hỏi ngược lại cô: "Vậy còn em? Kỳ Anh, ba năm trước em có từng làm chuyện có lỗi với anh không?"
"Anh đang nói gì thế?"
Đồng Kỳ Anh ngơ ngác, cô nhìn chằm chằm Phó Quân Bác với vẻ không thể tin nổi.
Phó Quân Bác hơi chau mày, quyết định đã hỏi thì phải hỏi cho tới, anh ấy nói tiếp: "Những chuyện khi em ở Dạ Hoặc.
"
"Em ca hát ở Dạ Hoặc thì có lỗi với anh sao?"
Đồng Kỳ Anh tức giận hỏi ngược lại nhưng không còn sức.
Trước đây, cô che giấu chuyện này chỉ vì cô không hi vọng lòng tự tôn của anh ấy bị tổn thương nhưng bây giờ, đối với cô mà nói, dường như lòng tự tôn của anh ấy đã không còn quan trọng như thế nữa.
"Ngoài việc ca hát thì chắc em cũng đã từng bán thân đúng không? Kỳ Anh, nếu như không phải em giấu anh bán thân thì sao anh lại! "
"Bốp! "
Tiếng bạt tai dứt khoát vang lên rất thanh trong không khí.
Cái tát của Đồng Kỳ Anh trên mặt của Phó Quân Bác đã chặn đứng lại những lời mà anh ấy định nói.
Giây phút đó tròng mắt của Phó Quân Bác co rút lại.
"Đồng Kỳ Anh em không phải loại phụ nữ vì tiền mà bán rẻ thân xác của mình!"
Đồng Kỳ Anh lên tiếng bảo vệ danh dự của mình.
Tiếp đó, Phó Quân Bác không đồng tình nên hét lên: "Vậy em hãy chứng minh cho anh thấy đi!"
"Chứng minh? Chứng minh gì?"
Đôi chân mày đen thanh thoát của Đồng Kỳ Anh hơi chau lại.
Phó Quân Bác đột nhiên đứng dậy, giữ lấy hai vai của Đồng Kỳ Anh rồi trực tiếp đè cô xuống ghế sô pha.
Khuôn mặt điển trai của anh ấy đây những cảm xúc phức tạp, đôi mắt nhỏ và dài hơi nheo lại để lộ ra ánh mắt sâu thắm khiến