Phó Quân Tiêu vừa cười vừa đưa chiếc bàn tay rộng lớn vuốt ve lưng của Đồng Kỳ Anh.
Vấn đề là anh đang cười chuyện gì vậy?
“Kỳ Anh! Kỳ Anh, anh rất nhớ em! Anh thật sự thật sự rất nhớ eml” Phó Quân Tiêu càng ngày càng tiến sát lại gần khuôn mặt Đồng Kỳ Anh.
Toàn bộ cơ thể mảnh mai của Đồng Kỳ Anh cả kinh, cô bắt đầu nghi ngờ liệu có phải mình bị ảo giác mà nghe nhầm không? Anh trai này nhớ cô sao? Anh nhớ cô làm gì chứ? Đồng Kỳ Anh mang vẻ mặt không hiếu mô tê gì lại thêm phần khó tin mà trừng mắt với Phó Quân Tiêu.
“Nếu như là lời nói hoang đường, vậy thì anh có thể muốn làm gì em cũng được có phải không?” Đột nhiên, đôi mắt Phó Quân Tiêu đen lại giống như chim ưng, hơi nheo lại mang theo vài phân uy hiếp, tràn đầy nguy hiểm theo dõi con mồi.
Anh cảm giác cơn say dường như vân chưa tan hết, con ngươi mông lung nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt mình.
Anh thấy ngũ quan của người phụ nữ này vẫn như cũ có chút mơ hồ, nhưng nhìn bộ dạng của cô, vẫn là cảm thấy cô và Kỳ Anh lớn lên giống nhau như đúc.
Phó Quân Tiêu ôm chặt Đồng Kỳ Anh, cúi đầu dụi vào hõm cổ của cô mà day nhẹ.
Nhưng anh lại không tìm thấy hương chanh thơm mát mà mình nhớ nhung da diết trên chiếc cổ này.
Truyện Hot
Bởi vì, trên người phụ nữ này chỉ có chút mùi trầm hương thoang thoảng, nhưng ngửi rất dễ chịu.
Mùi hương này làm anh vô cùng thích.
Phó Quân Tiêu cười càng thêm thâm trâm, âm thầm mang theo chút tà khí, càng thêm làm càn trên cơ thể mềm mại có mùi hương thơm mát kia, nửa say nửa tỉnh, giống như một đứa trẻ tham lam chút hương thơm mát dịu dàng, lấy về sự mềm mại không thuộc về anh.
Thơm quá, mềm quái! Anh càng tiến gần lại, mùi rượu càng trở nên đậm giống như màn lưới vô hình cứ quanh quẩn bao phủ, Đồng Kỳ Anh nhăn nhăn mi tâm, mùi rượu mơ hồ làm cho cô cảm thấy không được khỏe, lặng lẽ mở miệng trước.
“Anh cả, anh thật sự say rôi” Đồng Kỳ Anh muốn đẩy cơ thể anh ra, cảm thấy khoảng cách giữa hai người vẫn luôn gần quá khiến cô không được thoải mái.
Anh say đến thế nhưng cũng không nên gân sát quá như vậy chứ!
“Kỳ Anh, anh vẫn muốn uống tiếp, em đi lấy rượu rót cho anh” Phó Quân Tiêu vô lại ra lệnh.
Đứng thẳng nửa người lên, đôi lông mày hơi nhăn lại, anh híp nửa con mắt lại, dừng lại ở chiếc váy liền thân màu trắng của cô, ánh sáng trong đôi con ngươi càng thêm tối lại, dường như là đang tính toán một cái gì đó.
Khóe môi hơi câu lên vẽ ra một nụ cười xảo quyệt.
Nếu là mơ, vậy tiếp tục để anh mơ mơ màng màng đi.
Được chết trong mộng của Đồng Kỳ Anh, Phó Quân Tiêu cảm thấy chết thật có giá trị.
Ba năm này anh thật sự sống vô cùng đau khổ.
Không muốn nhắc đến tên của Kỳ Anh, thế nhưng trái lại chính mình mỗi ngày lại cứ nhớ nhung tên của cô.
Kỳ Anh, Kỳ Anh, Kỳ Anh!
Hai chữ này anh đã thầm gọi trong lòng không biết bao nhiêu lần rồi.
Chỉ là, anh chỉ là không có được cô.
Không có được người phụ nữ mình yêu.
Đồng Kỳ Anh bị nụ cười tà mị của Phó Quân Tiêu làm dao động, tựa như bị đoạt lấy tâm hôn mà có chút hốt hoảng.
“Đi rót rượu cho anh!” Phó Quân Tiêu bỗng nhiên ra lệnh uy quyền với Đồng Kỳ Anh, anh thấy cô vẫn không nhúc nhích, giọng nói càng mạnh mẽ hơn: