"Cám ơn"
Phó Quân Tiêu lịch sự cảm ơn, sau khi gật đầu với hai vị tiên bối, anh liên dễ dàng nâng người Lạc Minh Ánh lên, ôm cô ta vào lòng, rồi đứng dậy nhanh chóng rời đi.
Lúc này, Lạc Minh Ánh mơ mơ màng màng mở mắt, nhưng cô ta cảm thấy mí mắt mình rất nặng, chỉ có thể híp mắt quan sát người đàn ông đang ôm minh.
Là anh trai!
Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn người đàn ông này ở góc độ như vậy, từ xương má đến cằm rôi đến yết hầu, đều góc cạnh rõ ràng, đường nét khôi ngô, mang đầy vẻ nam tính gợi cảm.
Nếu như anh là bạn trai của cô ta, chắc chắn đó sẽ là kiểu bạn trai bá đạo! Lạc Minh Ánh chỉ cảm thấy bản thân rất lạnh, nhưng cảm giác được Phó Quân Tiêu ôm vào lòng đã khiển trái tim cô ta ấm áp hơn.
Nếu như!
Anh có thể ôm cô ta như vậy cả đời thì tốt biết bao? Lạc Minh Ánh vô thức dựa đầu vào ngực trái Phó Quân Tiêu, chậm rãi nhằm mắt, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, khiến cô ta cảm thấy rất an toàn và cũng rất hạnh phúc.
Trên đường đến bệnh viện, một cú điện thoại của Phó Quân Tiêu đã bảo được hai xe cảnh sát một trước một sau mở đường cho anh, dẫn xe của anh liên tục vượt qua ba cái đèn đỏ, đưa Lạc Minh Ánh đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất.
Sau khi Phó Quân Tiêu đưa Lạc Minh Ánh đến bệnh viện, bác sĩ và y tá cũng đã đẩy giường bệnh chờ sẵn ở cửa.
Tiếp đó, Phó Quân Tiêu đặt Lạc Minh Ánh lên giường bệnh, rồi giao cho nhân viên y tế chăm sóc và đẩy cô ta vào phòng cấp cứu.
Sau đó Nhiên Hoàng Minh cũng chạy đến, anh ta gặp Phó Quân Tiêu ở lối vào sảnh của tòa nhà cấp cứu của bệnh viện.
Lúc đầu, sau khi gọi đến đồn cảnh sát Phó Quân Tiêu cũng gọi cho Nhiên Hoàng Minh để nhờ anh ta đến chăm sóc cho Lạc Minh Ánh.
Nhiên Hoàng Minh vừa mới chạy đến liền thấy Phó Quân Tiêu đã nóng lòng muốn rời đi, liên tiện miệng chửi bới: "Ê? Quân Tiêu! Cậu đúng là đồ không có lương tâm! Dù gì người ta cũng là thư ký của cậu! Cậu cũng phải chờ bác sĩ khám bệnh cho cô ta rồi hãy đi chứ!"
"Tớ còn hai khách hàng quan trọng cần gặp, hợp đồng trị giá mấy trăm tỷ đang đợi tớ.
Vì vậy chuyện Minh Ánh giao cho cậu!"
Phó Quân Tiêu vỗ cánh tay Nhiên Hoàng Minh một cái, sau đó giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút rồi xoay người rời đi không nói lời nào.
Nhiên Hoàng Minh không nhịn được tức giận lớn tiếng chế giễu sau lưng: "Ê! Quân Tiêu! Nếu là Đồng Kỳ Anh xảy ra chuyện thì tớ thấy đừng nói là hợp đồng trị giá mấy trăm tỷ, hợp đồng trị giá hơn nghìn tỷ cậu cũng sẽ không muốn đi đâu!"
Thật đáng tiếc! Lạc Minh Ánh không phải là Đồng Kỳ Anh.
Phó Quân Tiêu cái tên đàn ông vô lương tâm này, nhìn một cái cũng biết Lạc Minh Ánh chắc chắn là vì anh mà làm việc quá sức nên mới bị bệnh.
Nhiên Hoàng Minh lần đầu vì một người phụ nữ mà cảm thấy tức giận bất bình.
Sau khi Phó Quân Tiêu quay lại phòng tổng giám đốc của mình, vốn tưởng hai ông