Phó Quân Tiêu ngạc nhiên trợn tròn mắt, đôi chân mày chau lại rồi hỏi với vẻ lo lắng: "Cô ấy trông như thế nào?"
Có khi nào là Kỳ Anh không? Những lời chưa nói ra sau đó đã khiến tim anh như thót lên đến tận cổ.
"Trông giống hệt như nữ minh tinh đó."
Lý Hồng Nghị trả lời.
Thật ra anh đã đoán ra được, chỉ là không chắc chắn mà thôi.
"Là Kỳ Anh..."
Ánh mắt Phó Quân Tiêu sâu thẳm, anh lầm bẩm tự nói một mình.
Lúc Lý Hồng Nghị vẫn chưa nghe rõ được những lời mà Lý Quân Tiêu nói ra sau đó thì anh đã vội đứng dậy.
Lý Hồng Nghị bất giác hỏi: "Anh muốn đi đâu?"
"Xin lỗi vì không thể ngồi thêm với cô!"
Ánh mắt Phó Quân Tiêu hơi khác thường, dường như đang cháy lên một quyết tâm nào đó, anh nói: "Tôi đi trước đây!"
Anh nói đi là thật sự bỏ lại cô ta một mình và bỏ đi thật.
Quả nhiên khi một người đàn ông không yêu bạn, con người họ ở bên bạn nhưng trái tim họ lại ở một nơi khác, vậy thì cũng để làm gì? Lý Hồng Nghị đột nhiên thấy vui vì bản thân mình đã hiểu rõ được điều đó.
Thay vì gả cho một người không yêu mình chi bằng gả cho người yêu thương mình sâu sắc.
Sau khi Lý Hồng Nghị nhìn thấy bóng lưng đẹp và ngầu của Phó Quân Tiêu khuất dần ở ngã rẽ tại bức bình phong thì âm thầm rơi nước mắt.
"Chào cô, không biết tôi có thể ngồi chung bàn với cô gái xinh đẹp như cô không?"
Một giọng nói lịch thiệp và nho nhã truyền vào tai cô ta, sau đó một bóng người cao ráo đã lọt vào mắt Lý Hồng Nghị.
Lý Hồng Nghị khẽ lau đi nước mắt, nhìn theo hướng phát ra giọng nói, lúc cô ta ngước mắt lên nhìn thì đã nhìn thấy một người đàn ông đang đứng bên cạnh bàn chờ cô ta đồng ý.
Có lẽ thượng đế vẫn còn quan tâm đến cô ta, sau khi đóng lại một cánh cửa của cô ta thì lại mở ra cho cô ta một cánh cửa tâm hồn khác.
Ngày hôm sau.
Sau khi Lạc Minh Ánh biết được tin Lý Hồng Nghị hủy hôn thì mặc dù cô ta cảm thấy vô cùng vui mừng nhưng cô ta cũng bắt đầu phải bận tối mặt tối mũi.
Những việc chuẩn bị cho hôn lễ trước đây thì bây giờ cô ta đều phải chịu trách nhiệm chạy quanh để hủy hết.
Aaa! Thật sự là đã giày vò cô ta quá mức rồi! May mà sư phụ Trịnh Minh Hâm của cô ta đã quay về sau kì nghỉ phép.
Lạc Minh Ánh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là cả ngày hôm nay cô ta vẫn chưa nhìn thấy Phó Quân Tiêu, mà tất cả những việc của Phó Quân Tiêu đều do sư phụ Trịnh Minh Hâm của cô ta phụ trách.
"Sư phụ, hôm nay tổng giám đốc Phó đã đi đâu rồi? Tôi gọi điện cho anh ấy mà anh ấy cũng không bắt máy."
Sau khi Lạc Minh Ánh giải quyết xong mọi việc bên ngoài và quay trở về và gặp được sư phụ Trịnh Minh Hâm ở phòng trà nước thì không kiềm được mà thắc mắc hỏi.
Trịnh Minh Hâm rót cho Lạc Minh Ánh một ly trà quả, đưa qua cho cô ta rồi nhún nhẹ vai và nói đùa: "Chắc tám chín phần là bị ông cụ Phó gọi về dạy dỗ rồi! Dù gì thì cậu cả cũng không thoát khỏi liên quan trong việc cô Lý đó hủy hôn."
"Anh Phó không kết hôn với cô Lý thật tốt!"
Lạc Minh Ảnh bưng ly trà quả, mừng thầm trong bụng, tự lẩm bẩm một mình.
Sau khi Trịnh Minh Hâm bưng ly trà trong tay mình lên và uống ừng ực thì giơ tay lên ra dấu và nói: