Triệu Bân là ai chứ?
Trợ lý tổng giám đốc! Sao lại có thế mang đồ ăn sáng cho Nặc Kỳ Anh?
Nặc Kỹ Anh xoa xoa cái bụng đã đói meo của mình, đành phải xách những túi đồ ăn đó, đi vào phòng nghỉ ngơi dành cho nhân viên bên cạnh.
Cháo trứng thịt nạc, há cảo, sữa nóng, còn có một ít salad trái cây... Sau khi mở từng túi một, Nặc Kỷ Anh đã vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy nhiêu đô ăn như thế này.
Nhiều như thế, một mình cô... Đương nhiên là ăn nổi rồi! Nặc Kỳ Anh cười toe toét, cầm đôi đũa tre trong túi rồi bắt đầu một mình ăn thỏa thích. Mặc dù có được bữa sáng phong phú lại còn miễn phí, nhưng cũng không thể giúp cô tránh được một trận giáo huấn của Tôn Lệ Á.
Đúng vậy, Tôn Lệ Á không hài lòng về những tấm ảnh hiệu ứng mà cô đã làm chút nào.
"Nặc Kỷ Anh, cô là đang làm lấy lệ rồi nộp cho tôi đúng không?” Bản vẽ đã bị ném xuống bàn một cách không thương tiếc, Tôn Lệ Á đã rất tức giận.
Nặc Kỹ Anh cúi đầu, vẻ mặt đầy bất lực. "Cô tùy tiện lấy một bán vẽ tương tự, chỉnh sửa qua loa rồi nộp cho tôi. Cô tưởng tôi là con ngốc à, hay là đứa trẻ ba tuổi? Nghĩ tôi không nhận ra ngón trò này của cô? Cho nên, mới định qua mắt tôi” Tôn Lệ Á nói một cách sắc bén.
Nặc Kỷ Anh càng cúi đầu xuống thấp hơn, cảm thấy bản thân rất mất mặt.
"Học lực thấp thì thôi đi, không ngờ tố chất cô cũng thấp như thết" Tôn Lệ Á chế nhạo Nặc Kỳ Anh, nhìn cô bãng nửa con mắt, thật sự muốn chạy đến bộ phận nhân sự để chất vấn, tại sao lại tuyển một nhân viên không đáng tin cậy vào đây. Cô ta không có quyền đuổi Nặc Kỷ Anh, nhưng cô ta có quyền cho điểm phê bình vào bảng đánh giá nhân viên của minh. Sau khi bị Tôn Lệ Á khiển trách, Nặc Kỳ Anh lặng lẽ đi ra khỏi phòng làm việc riêng của Tôn Lệ Á. “Người mới, mang những bản thiết kế này đến quây lễ tân của bộ phận quyết toán đi.”
Lúc này, một nữ đồng nghiệp ôm một đống bản vẽ bước tới trước mặt Nặc Kỳ Anh mỉm cười nói. "Người mới, tiện thể đem gói hàng này giao cho bảo vệ! Lát nữa có nhân viên chuyển phát nhanh đến lấy." "Người mới, gửi dữ liệu này đến phòng kiểm soát chỉ phí."
"Người mới, nhân tiện mua cho tôi một tách cà phê” "Người mới..." Trong nháy mắt, trên tay Nặc Kỳ Anh chất đầy một đống đồ như núi. Đâu tiên đến bộ phận quyết toán trước để gửi bản ẽ thiết kế, sau đó đến bộ phận kiểm soát chỉ phí để gửi số liệu, sau đó...
Mặc dù trong tay cầm nhiều thứ, nhưng đầu óc Nặc Kỳ Anh vẫn sắp xếp thứ tự mọi việc rất rõ ràng, nên làm gì trước, làm gì tiếp theo, trong đầu cô đều nhớ rất rõ.
So với Nặc Kỳ Anh phải ở đây làm việc cực khổ, còn bị cấp trên rây la, bị đồng nghiệp sai vặt, thì bên Tô Hoài Lan lại sống những ngày tháng rất là nhàn hạ, thoải mái.
Sau khi Tô Hoài Lan có hẹn với mấy công tử nhà giàu chuẩn bị ra ngoài chơi, thì một nhân viên chuyển phát nhanh đến giao cho cô một chiếc máy tính. Lần này Tô Hoài Lan không cần hỏi cũng biết là ai phái người đến đưa cho cô ta. Sau khi mở gói hàng ra, Tô Hoài Lan nhìn thấy một chiếc máy tính xách tay, lập tức lấy điện thoại ra quét mã vạch trên hộp.
"Xùy, cái máy tính có mười lăm triệu! Rẻ thế sao! Cậu cả này đúng là không có mắt nhìn!"
Tô Hoài Lan Nhiên ném máy tính xuống đất, vẻ mặt chán ghét, thậm chí còn không muốn mở hộp ra. Nào ngờ rẵng, cái máy tình này chính là cái mà tối hôm qua Nặc Kỷ Anh đã mua.
Phó Quân Tiêu đã dành thời gian rảnh quay lại bệnh viện thăm Nặc Kỳ Anh, nhưng được y tá bệnh viện cho biết, cô đã xuất viện từ trước rồi.
Bởi vì tranh thủ thời gian nên anh không thể nán lại quá lâu, đành phải