Phó Quân Tiêu vừa đi, Đồng Kỳ Anh liền nhận được điện thoại của ông chủ Hạ Tỉnh Lung.
“Kỳ Anh, cô đến thành phố Thuận Canh một chuyến, mau đến giúp tôi hoàn thành thiết kế đi.
Thời gian nộp sắp đến rồi, chỉ có mình tôi không làm kịp!” Bên kia đầu điện thoại, Hạ Tỉnh Lung giọng bi thương cầu cứu.
Đồng Kỳ Anh hỏi ngược lại: “Tại sao anh cũng ở thành phố Thuận Canh?”
“Tôi ở đây nhận đơn hàng, là một thiết kế biệt thự của tư nhân, mau đến đây đi! Kỳ Anh, giang hồ khẩn cấp, chắc chắn sẽ trả lương cho cô mà!” Hạ Tỉnh Lung vô cùng thành khẩn nói.
“Cái bệnh thích trì hoãn công việc của anh đến khi nào mới hết vậy?” Đồng Kỳ Anh không nhịn được châm chọc nói.
Tuy rằng cô chỉ hợp tác với Hạ Tỉnh Lung một lần, nhưng ở hạng mục hợp tác lần trước, phải cùng nhau ở chung ngày đêm, cô phát hiện tên Hạ Tỉnh Lung này là một người có chứng trì hoãn công việc vô cùng nghiêm trọng.
Một hạng mục đến tay rồi, đã định sẵn trong bao nhiêu thời gian phải hoàn thành, đối phương cũng đã trả tiền công, nhưng mà Hạ Tỉnh Lung cứ chơi đùa vui vẻ trong thời gian làm việc, sau đó gần đến ngày nộp bản thảo, anh ta mới bắt đầu thiết kế.
Vì vậy, Đồng Kỳ Anh lần trước phải cùng anh ta ở khách sạch, ngày đêm làm việc để hoàn thành được bản thảo.
Lần này cũng không ngoại lệ, có tám chín phần là như lần trước!“Kỳ Anh, cái tính này của tôi không thay đổi được! Cầu xin cô đó, tôi nói với cô này, lần này đến thành phố Thuận Canh, còn có một cuộc gặp gỡ đặc biệt! Cô biết đối phương là ai không? Đối phương là một thiên kim đại tiểu thư đó.
Hơn nữa trước khi cô ấy quen tôi, vừa từ chối hôn ước với một người đàn ông.
Tôi đang cùng cô ấy ở một nhà hàng cao cấp, là tôi chủ động tìm cô ấy, cô nói tôi có phải rất...”
“Anh đưa địa chỉ cho tôi, bây giờ tôi qua đó giúp anh, nhưng mà lần này là gấp đôi tiền công nha!” Đồng Kỳ Anh ngắt ngang Hạ Tỉnh Lung đang thao thao bất tuyệt.
Công việc mới là trọng điểm nha!
Lần trước ở Hải Vân, anh ta cũng gặp được một cô gái, chơi chán rồi thì lấy Đồng Kỳ Anh làm lá chắn, đá cô gái đó.
Đương nhiên, Hạ Tỉnh Lung chơi gái và hoàn thành công việc là hai chuyện khác nhau, bỏ con gái người ta rồi, công việc cũng hoàn thành rồi.
Hạ Tỉnh Lung nghe được lời này, vô cùng vui vẻ nhướng mày nói: “Không vấn đề, tôi lập tức gửi cho cô.”
Đồng Kỳ Anh đợi được tài xế đến, để tài xế giúp cô đem đống quần áo, giày, túi thơm và những đồ đó toàn bộ mang về nhà riêng, sau đó cô tự mình đi đến chỗ hẹn với Hạ Tỉnh Lung.
Thành phố Thuận Canh.
Giống như lần trước vậy, Hạ Tỉnh Lung vẫn đặt một căn phòng nhỏ như cũ, trong phòng có hai phòng ngủ một phòng hội nghị.
Đồng Kỳ Anh bấm chuông, Hạ Tỉnh Lung mở cửa liền giang hai tay tính cho cô một cái ôm thật lớn, nhưng bị Đồng Kỳ Anh vươn tay