Anh mãnh liệt quét sạch mọi thứ còn non nớt của cô, dùng sức chống cô sang một bên, một tay quấn chặt lấy thân hình cô từ phía sau, tay còn lại mạnh mẽ chống đỡ cửa xe.
Đồng Kỳ Anh bị Phó Quân Tiêu ép đến không thở được.
Dù là ở chỗ ngồi này hay không gian trong chiếc xe này, sức lực của anh lớn đến mức như muốn khảm cả thân hình nhỏ nhắn của cô vào thân hình cao lớn của anh.
Khi cái thứ vướng víu của anh gần như khiến cả khoang miệng cô tê dại đến mức sắp mất hết ý thức thì hương thơm bạc hà nhàn nhạt ập đến khiến cô chợt bừng tỉnh sau cơn mê muội.
Đồng Kỳ Anh sử dụng hết kỹ năng toàn thân để đẩy người đàn ông trước mặt ra, chống đỡ trên bả vai mềm mại bằng phẳng của anh, rõ ràng chỉ mềm yếu vô lực, nhưng vẫn lưu lại một ít lý trí cuối cùng, làm ra chuyện nên từ chối.
Môi anh như mút chặt lấy môi cô, đối mặt với nhau, đột nhiên bị ép tách ra, khiến môi cả hai người đau nhói.
Không phải nói cô còn không bằng công cụ trút giận sao?
Giờ phút này, anh cưỡng hôn cô như thế này, thì tính là gì chứ?
Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy đôi môi mình sưng đỏ, lúc rời khỏi khe nhỏ hô hấp, cả không gian đều toát ra mùi thơm thuộc về cô.
Đôi mắt Phó Quân Tiêu mơ mơ màng màng, khuôn mặt thanh tú toát lên lên một biểu cảm không rõ ý tứ.
Anh không kìm được mà lại tiến đến ôm lấy cô, khi muốn hôn cô một lần nữa thì cô thở nhẹ một tiếng, dùng sức vùng vẫy, theo phản xạ tát một cái vào đôi má lạnh cứng của anh, khiến cả xe yên tĩnh trong giây lát.
Những ngày này anh tuyệt tình với cô bao nhiêu, cô đánh vào mặt anh mạnh bấy nhiêu.
Đôi mắt đỏ hồng của Đồng Kỳ Anh mở to, hồn bay phách lạc nhìn vào tình cảnh trước mắt.
Cổ áo của anh bị cô kéo rách, xương quai xanh gợi cảm như ẩn như hiện giữa cổ áo.
Tất cả sự tuỳ ý và cuồng vọng ban nãy khiến toàn bộ thần kinh của cô đột nhiên căng thẳng.
Cô mở to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt dường như sắp bình tĩnh trở lại, trái tim như sắp nghẹt thở.
Phó Quân Tiêu đưa tay lên vuốt ve khóe môi, trên đó vẫn còn mùi nhẹ nhàng ấm áp của cô.
Nhưng bởi vì cái tát của cô đã khiến toàn bộ đại não hỗn độn vô trị của anh bỗng trở nên tỉnh táo.
Rõ ràng đã hạ quyết tâm