Nói đến “người đàn ông đó” trong đầu Đồng Kỳ Anh đột nhiên nghĩ đến Phó Quân Tiêu.
Cô trốn anh đã ba ngày rồi, lạnh nhạt anh ba ngày, mỗi lần anh đến trước cửa phòng cô thì khe cửa mở hờ cũng sẽ trở nên tối lại, sau khi anh dừng chân một lát rồi sau đó lại rời đi, cánh cửa khép hờ lại lần nữa lộ ra một tia sáng.
“Thành Hưng, anh!.
thật sự chịu không nổi việc em lạnh nhạt anh sao?” Câu nói của Đồng Kỳ Anh là một câu hỏi.
Phó Quân Bác cười khổ: “Nếu như có thể cho anh cơ hội một lần nữa, anh nhất định có thể chịu được sự lạnh nhạt của em.
”.
Truyện Tổng Tài
Muốn nói đến tỉ lệ thắng trong “chiến tranh lạnh” thì Đồng Kỳ Anh chắc chắn cô có tỷ lệ một trăm phần trăm thắng.
Cô có thể một cú điện thoại cũng không gọi, chia phòng ngủ với anh, dù cho là cùng một phòng với nhau cũng sẽ không cùng anh nói bất kì câu nào.
So với chiến tranh lạnh, anh nguyện ý cùng cô cãi nhau còn hơn, ít nhất đến cuối cùng, cô cũng sẽ là người cúi đầu trước thỏa hiệp cùng với anh.
Trước đây, anh ấy sẽ vì chuyện này mà đau đầu, phiền lòng, thậm chí cảm thấy cô buồn tẻ không thú vị.
Nhưng bây giờ anh ấy không có cơ hội vì cô mà đau đầu, vì cô mà phiền lòng hay vì cô mà cảm thấy buồn tẻ không thú vị nữa rồi.
Nhưng ngay giây phút này đâu trong đầu Đồng Kỳ Anh nghĩ đến lại là Phó Quân Tiêu có phải cũng sẽ không chịu được sự lạnh nhạt của cô?
Cái tật xấu này của cô có phải là nên thay đổi rồi không?
Nhưng mà, thật ra, cô mỗi lần rơi vào chiến tranh lạnh chỉ là cần người kia chịu dỗ cô một chút là sẽ ổn ngay thôi mà.
Thành Hưng không nguyện ý dỗ cô, đến cả Phó Quân Tiêu cũng sẽ không nguyện ý ư? Dù sao hai người họ cũng là anh em, tính cách có lẽ cũng gần giống nhau.
Nếu không, trong thời gian ba ngày qua tại sao Phó Quân Tiêu mỗi lần chỉ đứng ở bên ngoài cửa chần chờ mà không chủ động vào phòng nói chuyện cùng với cô?
Đợi một chút, tại sao cô lại nghĩ đến Phó Quân Tiêu vậy?
Đồng Kỳ Anh lập tức kéo lại suy nghĩ của bản thân, cầm lấy chiếc xẻng đảo thức ăn trong chảo.
Một đĩa đậu cô ve xào, một đĩa cá xào ớt thơm, hai món chay được bưng lên bàn.
Cô và anh ấy ngồi trên chiếc bàn gỗ bên cạnh bệ bếp, mỗi người tự bưng bát cơm của mình lặng lẽ ăn cơm.
Tình cảnh lúc này giống như quay lại thời niên thiếu.
Bà ngoại ngồi ở giữa hai người bọn họ, cô và anh ấy ngồi mặt đối mặt với nhau vui vui vẻ vẻ ăn món ăn bà ngoại nấu.
Còn bây giờ, hai người đã trưởng thành rồi, lần nữa ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn gỗ này, lại chẳng giống như một đôi phu thê đã li dị mà lại càng giống như người thân nhiều năm không gặp hơn.
“Kỳ Anh, em có hận anh không?” Phó Quân Bác âm trầm hỏi cô.
Đồng Kỳ Anh gật đầu, lại khẽ lắc đầu nói: “Bởi vì yêu nên mới sinh hận, nhưng… bây giờ nghĩ thông rồi, không hận nữa.
Hoặc có lẽ là do lười không muốn hận nữa, không có ý nghĩa gì cả, đối với bản thân cũng không có gì tốt.
”
So với những ngày khi lĩnh giấy li hôn trước đây, cô đúng là đã từng hận anh, trốn ở đây ngày nào cũng dùng nước mắt để rửa mặt, sau này bởi vì anh mà đau đớn quá nhiều trở nên trơ lì rồi, bởi vì anh mà rơi hết nước mắt rồi,