Dù gì, cũng tại cô chọc anh tức đến mức sinh bệnh.
"Ting” tiếng thang máy đã đến tầng cao nhất, cửa thang máy liền mở ra, Đồng Kỳ Anh vừa bước ra ngoài, đúng lúc chạm mặt Lạc Minh Anh đang đi về phía cửa thang máy.
Lạc Minh Ánh mặc một bộ váy công sở màu hồng nhạt, buộc tóc đuôi ngựa, tay cũng cầm một hộp cơm, hộp cơm lắc lư một độ công nhất định theo sự chuyển động trên tay cô, rõ ràng, hộp cơm trong tay cô ta đã trống rỗng.
"Tổng giám đốc Phó đã ăn cơm rồi, mời cô Đồng về cho!” Lạc Minh Ánh quan sát Đồng Kỳ Anh một lượt, thấy bộ đồ của cô trùng màu với mình, thì khịt mũi khinh thường nói: “Cô ăn mặc như vậy là tới thăm người bệnh, hay dụ dỗ người bệnh thế?”
"?” Đồng Kỳ Anh ngạc nhiên cúi đầu nhìn bộ đồ mình đang mặc, cảm thấy không có chỗ nào bất ổn cả, không biết tại sao nữ thư ký này lại nói những lời chế nhạo đó.
Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé!
“Cô còn không quay về sao? Cô Đồng!” Lạc Minh Anh thấy Đồng Kỳ Anh không nói gì, thì giọng điệu cực kỳ lạnh lùng nói tiếp.
Nữ thư ký này hung dữ quá đi mất! Đồng Kỳ Anh khẽ cắn môi, bình tĩnh nở nụ cười nói: “Tôi tới thăm chồng tôi, liên quan gì đến cô?”
“Chồng cô?” Lạc Minh Anh như nghe thấy một chuyện cực kỳ buồn cười, nên khẽ hất cằm, châm biếm: “Cho nên cô mới trắng trợn bỏ nhà theo trai với cậu hai, để tận hưởng đếm xuân, cắm sừng tổng giám đốc Phó, sau khi chọc tổng giám đốc Phó tức đến mức hộc máu, thì mới nhận ra rằng tổng giám đốc Phó là chồng của cô sao?” Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé!
Hai người phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa thang máy xảy ra cãi vã, dẫn đến nhiều người đi đường âm thầm chú ý đến hai người.
Lạc Minh Ảnh vừa dứt lời, mấy người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt sửng sốt, sau đó ai cũng nhìn về phía Đồng Kỳ Anh bằng ánh mắt khinh bỉ.
Đồng Kỳ Anh rũ mắt xuống, trong lòng cô vừa tức vừa bất đắc dĩ, nhưng không hề ngạc nhiên trước câu nói này của Lạc Minh Ánh.
Cảm nhận được những ánh mắt khinh bỉ từ mấy người xung quanh, Đồng Kỳ Anh hơi luống cuống tay chân, ra sức mím môi, cố gắng mỉm cười, ra vẻ tự nhiên hào phóng phản bác lại: “Thư ký Lạc, cô đứng trước mặt mọi người, bịa đặt sinh sự, tràn đầy thù địch với vợ của cấp trên mình, chia rẽ mối quan hệ giữa vợ chồng chúng tôi, cô đang có âm mưu gì vậy?"
“Tôi không chia rẽ mối quan hệ giữa cô và tổng giám đốc Phó! Cô bớt nói nhăng nói cuội lại đi!” Lạc Minh Ánh nhất thời vừa tức lo lắng, trừng mắt nhìn Đồng Kỳ Anh đến nghiến răng nghiến lợi.
“Chẳng phải người luôn nói nhưng nói cuội là cô à?” Đồng Kỳ Anh lạnh lùng đáp trả lại Lạc Minh Ánh, rồi vươn tay đẩy người đang đứng trước mặt ra, sau khi đi được mấy bước thì ngừng lại, xoay người lại nói với Lạc Minh Ánh rằng: “Thư ký Lạc, tôi tiện thể nhắc nhở cô một câu, nếu cô muốn tiếp tục làm việc trong tập đoàn Phó Thị, thì tốt nhất đừng nên trêu chọc tôi” Đồng Kỳ Anh nói xong thì khẽ cười với Lạc Minh Ánh, rồi rời đi chẳng hề ngoảnh mặt lại.
Để Lạc Minh Ánh đứng đó tức tối bất mãn trừng mắt nhìn bóng lưng rời đi của Đồng Kỳ Anh, bị câu nói của cô chọc tức đến mức nổi trận lôi