Buổi tối gặp! Anh thật sự sợ tối gặp được cô sẽ không nhịn được!
Cả người Phó Quân Tiêu hừng hực như lửa, sau khi lái xe từ nhà riêng đến công ty, ở nhà tắm tầng hai của phòng làm việc tắm nước lạnh cho bản thân giả nhiệt.
Tại sao anh cảm thấy gương mặt đỏ hồng của Đồng Kỳ Anh vô cùng dễ thương vậy? Dễ thương đến mức anh muốn hung hăng ẩn cô xuống bàn ăn luôn cô.
.
Nhưng mà cuối cùng anh cũng nhịn được.
Phó Quân Tiêu đổi một bộ tây trang khác, sau khi xuống lầu ngồi ở bàn làm việc, lấy ra điện thoại gọi cho trợ lý Trịnh Minh Hâm.
Trịnh Minh Hâm sau khi biết được quyết định của Phó Quân Tiêu, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng anh ta không hỏi nguyên nhân, chỉ là cảm thấy tiếc nuối cho Lạc Minh Ánh: “Cậu cả, Minh Anh thật sự là nhân tài hiếm có, năng lực làm việc của cô ấy trong khoảng thời gian này, mọi người đều cảm nhận được, bây giờ anh điều cô ấy đi chi nhánh công ty ở Hải Vân, đối với tổng bộ mà nói là một sự tổn thất”
“Cậu có thể tuyển thêm một nam thư ký đến đây, giúp tôi bồi dưỡng là được rồi.
” Phó Quân Tiêu không chút lưu tình nói.
Trịnh Minh Hâm cũng không khuyên thêm nữa, mà đưa quyết định này của Phó Quân Tiêu, thông báo cho Lạc Minh Anh đang sắp xếp văn kiện trong phòng thư ký.
“Tại sao?”
Trịnh Minh Hâm khẽ nhún vai, phất tay bất lực nói: “Đây là ý của cậu chủ, tôi cũng không có cách nào cả”
“Tôi đi tìm anh ấy!” Lạc Minh Anh bỏ văn kiện trong tay xuống, bước nhanh ra khỏi phòng thư ký.
Gõ cửa của phòng tổng giám đốc, Phó Quân Tiêu lạnh lùng nhìn một cái: “Vào đi!"
Lạc Minh Ánh bước nhanh vào trong, trực tiếp đi đến bàn làm việc của Phó Quân Tiêu, cắn môi, khuôn mặt ấm ức nói: “Anh trai, tại sao anh lại điều tôi đi chi nhánh công ty ở Hải Vân?”
“Tổng giám đốc ở chi nhánh công ty Hải Vân vừa nhậm chức, cô đi giúp anh ta” Phó Quân Tiêu bình tĩnh đáp.
Nhưng Lạc Minh Ánh vẫn luôn cảm giác chắc chắn đây không phải là lý do chính.
Lẽ nào, cái cô Đồng Kỳ Anh đã nói gì với Phó Quân Tiêu sao?
“Anh trai! Tôi không muốn đi! Tôi muốn ở lại đây.
” Lạc Minh Ánh cắn răng kháng nghị.
Phó Quân Tiêu bỏ văn kiện trong tay mình xuống, khoanh tay dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn Lạc Minh Ánh, đáy mắt lạnh lùng đến rét run: “Cho cô hai sự lựa chọn, một chấp nhận đi làm trợ lý của tổng giám đốc vừa nhậm chức của chi nhánh công ty Hải Vân, hai là từ chức đi”.
“Anh trai, anh đừng điều tôi đi mà, có được không?” Mũi của Lạc Minh Ánh chua
xót, giọng nói thấp xuống, khổ não cầu xin.
Phó Quân Tiêu vẫn lãnh đạm trả lời: “Cùng câu nói, tôi không