Hơi thở của người đàn ông, trở nên cực nóng mà bất ổn, gần như tham lam và quyến luyến sự ngọt ngào ấy, say mê hương thơm và sự dịu dàng của cô.
Khi kết thúc nụ hôn dài nóng bỏng này, anh còn nhẹ nhàng miết lên hai cánh môi sưng đỏ của cô.
.
Chỉ là chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại không thể rời bỏ.
"Kỳ Anh, em nguyện ý không?" Phó Quân Tiêu thở hổn hển, đôi môi mỏng áp lên môi cô, mang theo giọng nói trầm thấp, mê hoặc, hấp dẫn thì thầm khẽ hỏi.
Gò má của cô gái nằm trong ngực đỏ như ánh hoàng hôn, cánh môi mấp máy hít thở, đôi mắt khép hờ, mờ mịt mê ly.
Phó Quân Tiêu ôm chặt lấy cô, sợ cô bỏ trốn trước mặt mình.
Đôi môi tê dại của Đồng Kỳ Anh mấp máy, giọng nói mềm mại thẹn thùng, giống như mất phương hướng lý trí, thuận theo bản năng yếu ớt lên tiếng: "Em sợ đau."
Sợ đau? Chẳng lẽ là lần đầu tiên! Phó Quân Tiêu khẽ giật mình, lý trí mê muội từ từ tỉnh lại.
Đồng Kỳ Anh rũ mắt xuống, vô cùng thẹn thùng, bàn tay nhỏ nhắn khẩn trương nắm lấy vạt áo của anh từ khi nào, mặt mũi đỏ bừng, giống như trái táo chín mọng.
"Anh sẽ nhẹ nhàng.
Anh cũng là lần đầu tiên, không có kinh nghiệm, nếu làm đau em thì nói cho anh biết, anh sẽ dừng lại." Giọng nói của anh em tại lại gợi cảm, chậm rãi vang lên bên tai cô.
Bỗng nhiên Đồng Kỳ Anh ngước mắt, khó có thể tin đối mặt với đôi mắt đen mờ mịt của Phó Quân Tiêu.
Anh cũng là lần đầu tiên? Làm sao có thể? Thế nhưng, trong tiềm thức cô lại tin tưởng anh, đây là vì sao?
Hơi thở của hai người càng ngày càng ngưng trọng, không khí tràn ngập hương hoa hồng và sữa tươi, lặng lẽ xúc tác một dấu vết của tình cảm.
Quay lại truyện t âm linh đọc tiếp!
Nhịp tim của hai người tăng nhanh, khiến nhiệt độ xung quanh tăng thêm vài độ.
"Kỳ Anh, em thật đáng yêu".
Bàn tay anh yêu thương vuốt ve khuôn mặt trơn mềm của cô, ngậm chặt lấy cánh môi của cô một lần nữa, vô cùng dịu dàng, tựa như đang tinh tế nhấm nháp món ăn quý báu nhất thế gian.
"Khụ." Đột nhiên, bên tai truyền đến một tiếng ho nhẹ không thuộc về anh.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về tiếng họ đó.
Chỉ thấy Nhiên Hoàng Minh mặc vest đen dép lê, không biết xuất hiện ở cửa phòng tắm từ khi nào, khoanh tay dựa vào khung cửa, cằm hơi nhếch lên, khẽ nheo đôi mắt hẹp dài, không chút thức thời đánh gãy bầu không khí mập mờ này.
"Tôi nói này, hai người muốn tắm uyên ương thì tắm, đã không đóng cửa phòng tắm thì thôi đi, đến cả cửa phòng cũng không đóng, muốn để tôi quay video của hai người hả?" Quay lại truyện t âm linh nhé!
Lời nói của anh ta khiến đầu óc choáng váng của Đồng Kỳ Anh lập tức tỉnh táo lại, cô vô thức đập tay leo lên thành bồn tắm, lập tức thoát khỏi vòng tay của Phó Quận Tiêu, xấu hổ bò ra khỏi bồn tắm.
Vừa rồi cô bị làm sao vậy?
Không chỉ không kháng cự anh trai, mà cơ thể còn hoàn toàn nằm ngoài sự kiểm soát của đại não, cô còn thành thật hơn những gì cô bày tỏ trong lòng.
Quay lại truyện t âm linh nhé!
Chẳng lẽ đây là