Sau khi Nặc Kỳ Anh rửa xong bát bước ra từ nhà bếp, thì nhìn thấy hai người kia đang nằm trên ghế so pha ôm hôn nồng nhiệt. Quần áo Đường Văn Kiều xộc xệch, một bên ngực lộ ra ngoài, quần lót cũng rơi xuống tới đầu gối.
Nặc Lâm Dương hôn Đường Văn Kiều say đắm, đồng thời mân mê khắp người cô ấy.
Nặc Kỳ Anh nhìn đến đỏ mặt, vội vàng trốn vào trong phòng mình, một lúc sau, tiếng thở hổn hển của Nặc Lâm Dương và Đường Văn Kiều từ ngoài cửa truyền đến. Nhưng một lúc sau, không biết là ai đến gõ cửa phòng cô.
Nặc Kỳ Anh đứng dậy khỏi bàn và đi ra mở cửa. “Anh trai?” Nặc Kỳ Anh sững sờ.
Trên người Nặc Lâm Dương toàn là dấu hôn, giữa hông chỉ quấn một cái khăn tắm, khẽ cau mày bĩu môi, bộ dạng ngại ngùng, nói: "Kỳ Anh, giúp anh xuống lầu mua một hộp bao cao su đi!"
“Không phải lần trước đã mua cho anh một hộp rồi sao?”
Nặc Kỳ Anh giật giật khóe miệng "Dùng hết rồi! Đi mua hộp khác cho anh! Ồ, không! Là hai hộp! Em giúp anh mua hai hộp về! Làm ơn!" Nặc Lâm Dương chắp hai tay giống như cầu xin.
Nặc Kỳ Anh xấu hổ, nhưng vẫn vui vẻ đồng ý: "Được rồi!"
Cô bước đến cửa, vừa xỏ xong giày, Nặc Lâm Dương ở phía sau bắt đầu thúc giục. "Đi nhanh về nhanh! Giang hồ cứu nguy!" Nặc Lâm Dương nói xong liền xoay người trở về phòng. Nặc Kỳ Anh câm chìa khóa đi ra ngoài, sau khi đi thang máy xuống, cô đến máy bán hàng tự động ngoài cổng ở lầu một.
Rút kinh nghiệm của lần trước, lần này cô mua đồ, từ việc nhét tiền xu đến lúc lấy hàng, động tác đều nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
"Lại mua bao cao su cho anh trai." Một giọng nói vừa quen thuộc vừa rất hay đột nhiên vang lên phía sau Nặc Kỳ Anh.
Nặc Kỳ Anh chỉ cầm lấy hai hộp bao cao su vội vàng giấu ra sau lưng, đồng thời xoay lại nhìn chủ nhân của giọng nói vừa phát ra đó.
Thấy Phó Quân Bắc đang mặc một bộ đồ thể thao màu trắng cùng với giày thể thao cũng màu trắng, trên trán anh ta còn lấm tấm vài giọt mồ hôi, mồ hôi thấm sâu vào áo, dính chặt vào cơ ngực chắc khỏe. Vẻ ngoài ướt đẫm mồ hôi khiến anh ta trông rất nam tính. “Cậu Phó, chào buổi tối!" Nặc Kỳ Anh hoàn hồn, đột nhiên đỏ mặt, cúi đầu chào Phó Quân Bặc.
Phó Quân Bắc cười đắc ý: "Em gọi tôi là cậu Phó, nghe kỳ cục quá. Nếu em không để ý, cứ gọi tôi là anh Bắc là được rồi."
"Tôi... Nặc Kỳ Anh ấp a ấp úng, giơ tay khêu khêu tóc mái trước trán, có chút ngượng ngùng mà đối cách gọi: “Anh Bắc, chào buổi tối”
Phó Quân Bắc dịu dàng đưa tay ra, xoa xoa đỉnh đầu của Nặc Kỳ Anh giống như một người anh trai, mỉm cười nói: "Ngoan lắm!" Hành động này của Phó Quân Bắc khiến Nặc Kỳ Anh bất giác ngước mắt lên nhìn đến thất thần. Người đàn ông này thực sự rất dịu dàng và ân cần.
Nặc Kỳ Anh vẫn còn đang ngơ ngác, chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Cô hồi thân lại, lập tức lấy điện thoại di động ra, nhìn ID người gọi trên màn hình.
Phó Quân Bắc cũng vô thức liếc nhìn màn hình điện thoại của cô, nhìn thấy chữ "anh trai" hiển thị trên đó, mỉm cười đầy ẩn ý, nhẹ nhàng nói: "Em mau lên trên đi! Anh trai em sắp không đợi được nữa rồi kìa"
"Được, được! Thế... anh Bắc, lần sau chúng ta gặp lại."
Nặc Kỳ Anh trực tiếp cúp điện thoại của Nặc Lâm Dương, vẫy tay với Phó Quân Bắc, quay người chạy vào lối vào đại sảnh tầng một. Phó Quân Bắc nhìn bóng lưng của Nặc Kỳ Anh và mỉm cười. Cô đúng là một cô gái rất dễ thương. Sau khi Nặc Kỳ Anh chạy vào thang máy, nhịp tim của cô bỗng nhiên tăng nhanh, một lúc lâu sau, cô mới bình tĩnh lại được.
Vừa rồi cô là bị làm sao vậy? Đâu phải là cô chưa từng nhìn thấy người đàn ông đẹp trai chứ, tại sao chỉ trong mấy phút, cô lại