“Đừng ngây người ra nữa, mau đi ăn sáng giùm tớ” Phó Quân Tiêu hơi nheo đôi mắt đen lại, như thể ông chủ ra lệnh cho cấp dưới, không cho nói chen vào.
Nhiên Hoàng Minh không nhịn được cười nói: “Trong trời đất này, người có thể sai bảo Phó Quân Tiêu cậu thực sự chỉ có Đồng Kỳ Anh! Đôi tay quý giá chỉ cầm súng, cầm bút lại có thể cẩm giẻ lau, cầm chổi đi làm việc nhà! Không được, tớ phải chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm”
Vừa nói anh ta vừa nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong túi quân ra, vội vàng chụp cho Phó Quân Tiêu một tấm ảnh.
Phó Quân Tiêu đặt cây lau trong tay sang một bên, tháo găng tay, ném xuống đất, sau đó sải bước về phía Nhiên Hoàng Minh.
Nhiên Hoàng Minh biết anh đột nhiên đi qua đây là muốn làm gì, nên anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng đề phòng anh cướp điện thoại.
“Đưa điện thoại cho tớ.” Phó Quân Tiêu vẻ mặt u ám, đưa tay về phía Nhiên Hoàng Minh.
Nhiên Hoàng Minh nhún vai, xòe hai tay ra, anh ta đã cất điện thoại đi rồi.
Phó Quân Tiêu hơi nhướng mày, bất ngờ vươn tay về phía túi quần của Nhiên Hoàng Minh.
Quá sợ hãi, Nhiên Hoàng Minh nhảy sang một bên chạy trốn.
Hai người một tiến một lui, trong vô thức bị cuốn vào nhau.
“Trời má! Quân Tiêu! Đừng! Đừng làm thế!
Haha — ngứa muốn chết!”
“Đưa cho tới”
“Người ta không đưa đấy!”
“Mau đưa cho tới”
“Cứ không đưa, cậu cắn tớ à!”
“Đưa hay không?”
“Ahhhh – không được cởi quần của người ta!
Không có ở đói”
“Câm miệng!”
“Này, đừng chạm lung tung!”
Tiếng đùa giỡn vui vẻ của Nhiên Hoàng Minh và tiếng hừ lạnh thiếu kiên nhân của Phó Quân Tiêu từ trên lầu truyền xuống.
Đồng Kỳ Anh trong tay cầm cây chổi, quét dọn được một nửa cầu thang, bèn đi thẳng lên lầu.
Cô bước đến cầu thang trên tầng ba, cười ngượng ngùng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Chỉ thấy Nhiên Hoàng Minh bị Phó Quân Tiêu dùng một tay đè dưới thân, một tay thì vào giữa bụng Nhiên Hoàng Minh và tấm thảm, thậm chí cả bộ đồ ngủ màu trắng của Nhiên Hoàng Minh cũng bị tụt xuống đùi, lộ ra chiếc quần lót bốn góc màu xám bạc bó sát mông.
Nhìn thấy tình cảnh này, Đồng Kỳ Anh thế nào đi nữa cũng cảm thấy Phó Quân Tiêu và Nhiên Hoàng Mình mới là một cặp trời sinh, bức tranh đầy sự kích thích.
“Hai người tiếp tục đi” Cô cười của rồi xoay người đó, trong lòng hoài nghi anh cả có phải là người song tính không?
Hơn nữa, cả Nhiên Hoàng Minh cũng chưa có được bạn gái.
Phó Quân Tiêu liếc nhìn Đồng Kỳ Anh một cái, thấy bóng lưng cô đang dần dần biến mất ở đầu cầu thang, “vù” một tiếng, anh rút tay ra, cướp lấy điện thoại từ dưới bụng Nhiên Hoàng Minh, nhanh chóng xóa bức ảnh vừa chụp khi nãy trong điện thoại, rôi mới thả Nhiên Hoàng Minh ra, sau đó đứng dậy khỏi người anh ta.
“Quân Tiêu, cậu phải có trách nhiệm với tới Cậu cởi quần của tớ ra, không thể chối bỏ!” Nhiên Hoàng Minh kéo quần lên, bực bội oan ức nói.
Phó Quân Tiêu thờ ơ trả lại điện thoại cho anh ta.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Nhiên Hoàng Minh reo lên.
Sau khi Nhiên Hoàng Minh lấy lại được điện thoại từ tay Phó Quân Tiêu, anh ta vừa chỉnh lại bộ đồ ngủ vừa nhấn nút nghe máy.
..
Bên kia nói liến