Ở nhà một mình buồn chán, Đồng Kỳ Anh cũng không đợi Phó Quân Tiêu trở về mà thay vào đó là ra đón “Tiểu Ái”, một nhân vật vừa bay từ Úc đến đây bằng chuyên cơ.
Tiểu Ái được người vận chuyển giao đến tận cửa nhà, khi Đồng Kỳ Anh đứng ở lối vào sân để ký nhận, thì Tiểu Ái, lúc này vẫn đang bị giữ trong lồng thú cưng, đã lập tức kêu lên “gâu gâu” vì phấn khích khi nhìn thấy cô.
Sau khi Đồng Kỳ Anh thả Tiểu Ái ra khỏi lông thú cưng, cô nhẹ nhàng ôm nó vào lòng.
Người vận chuyển đưa các đồ dùng cùng với thức ăn cho chó đã được ký gửi chung với chú cho phốc sóc Tiểu Ái cho Đồng Kỳ Anh, sau đó cầm lấy biên nhận và rời đi.
Từ khi cô ly hôn với Quân Bác, Tiểu Ái giống như là một đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi vậy, bị gửi nuôi trong một trường mẫu giáo chăm sóc thú cưng ở Úc, lúc đầu cô còn tưởng rằng Quân Bác sẽ chăm sóc nó, nhưng không ngờ được rằng, Quân Bác cũng chẳng nhờ gì đến Tiểu Ái nữa rồi.
Nếu như đã nuôi nấng nó, thì đừng dễ dàng vứt bỏ nó như vậy chứ.
Đây là những gì mà hiệu trưởng của trường mẫu giáo chăm sóc thú cưng đó đã nói trong một email gửi cho cô.
Mặc dù mỗi khi nhìn thấy Tiểu Ái, cô đều sẽ nhớ về quá khứ kia, nhưng Đồng Kỳ Anh vẫn quyết định bình thản mà đối mặt với nó.
Giữa cô và Quân Bác đã chấm dứt, còn Tiểu Ái thì vô tội.
“Tiểu Ái, từ nay về sau mẹ sẽ bảo vệ con”
Đồng Kỳ Anh nhẹ nhàng hôn lên chiếc đầu nhỏ của Tiểu Ái, sau khi nhận thấy tên nhóc này đã hơi bốc mùi, cô quyết định mang nó đến cửa hàng thú cưng tắm rửa cho sạch sẽ, rồi làm kiểm tra một lượt, sau đó đi mua một số đồ dùng sinh hoạt nữa.
Trước khi khởi hành, Đồng Kỳ Anh đã sử dụng app trên điện thoại của mình để chọn cửa hàng thú cưng tốt nhất ở thành phố Thuận Canh, sau đó đặt một gói chăm sóc độc lập VỊP cho Tiểu Ái với giá ba triệu.
Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
Có lẽ là do khoảng thời gian này, cô được anh cả chăm sóc rất chu đáo, từ đồ ăn, thức uống, chỗ ở đều là những thứ tốt nhất, cho nên Đồng Kỳ Anh cũng muốn đối xử tốt nhất có thể với Tiểu Ái của cô.
Sau khi đến cửa hàng thú cưng, Đồng Kỳ Anh ôm lấy Tiểu Ái, đi theo nhân viên phục vụ lên phòng VIP ở trên lầu.
Khi lên đến cầu thang tầng trên, họ chợt thấy hai người phụ nữ đang nói chuyện với một nhân viên phục vụ khác ở cửa ra vào của căn phòng VIP,trong hai người đó, người trẻ tuổi hơn còn đang ôm trước ngực một chú chó lông dài màu trắng đen cỡ nhỏ.
Tuy rằng Đồng Kỳ Anh nuôi chó, nhưng cô lại không biết nhiều về các giống chó, dù vậy, vẫn có thể dễ dàng nhận thấy chú chó trên tay cô gái trẻ kia hẳn là rất quý giá.
“Nếu như Andy của tôi đã thích căn phòng VIP này, vậy thì cô cứ đổi phòng này cho Andy của tôi là được rồi.
” Người phụ nữ trẻ kiêu ngạo nói trong khi vuốt ve chú chó trên tay.
Chú chó trong lòng cô ta nghe vậy cũng sủa lên đồng tình.
Đồng Kỳ Anh đột nhiên cảm thấy người phụ nữ đang ôm chó này trông rất quen