Mà Lý Hồng Nghi ở phía sau bọn họ, lúc này càng giống một tên hề nhảy loạn, không nói nên lời.
Thực ra, Phó Quân Tiêu biết rõ nếu không phải Lý Hồng Nghỉ gây khó dễ, nói không chừng anh đã có thể tìm thấy Kỳ Anh sớm hơn, để cho Kỳ Anh bớt chịu đau khổ.
Sau khi Phó Quân Tiêu nắm tay Đồng Kỳ Anh đi xuống lầu, lại gặp Hạ Tỉnh Lung trước cửa cửa hàng thú cưng.
Hạ Tỉnh Lung chỉ muốn nói vài câu với Đồng Kỳ Anh, kết quả Phó Quân Tiêu không cho anh ta chút mặt mũi nào, trực tiếp đem Đồng Kỳ Anh đi.
Đồng Kỳ Anh chỉ kịp vội vàng bỏ lại một câu: “Anh Hạ, nếu có việc riêng, nhớ gọi điện thoại cho tôi”
“Không vấn đề!” Hạ Tỉnh Lung lập tức làm ra động tác “OK”.
Mặc dù người đàn ông đó thái độ không mấy tốt với anh ta, nhưng khi nhìn thấy cuộc sống hôn nhân thứ hai của Đồng Kỳ Anh với người đàn ông đó khá tốt đẹp, vẻ mặt của Hạ Tỉnh Lung không nhịn được nở một nụ cười như của một “bà dì”.
Đợi sau khi bóng dáng Đồng Kỳ Anh đi mất, Hạ Tỉnh Lung mới nhớ tới chuyện chính là mình tới đón bạn gái và chó cưng, liền vội vào cửa hàng thú cưng.
Phó Quân Tiêu định đưa Đồng Kỳ Anh đến một cửa hàng thú cưng khác.
Trên đường đến đó, Đồng Kỳ Anh đang ngồi ở ghế phụ không nhịn được tò mò hỏi: “Anh cả, sao anh lại tới đây?”
“Anh nhìn thấy xe của em đỗ bên ngoài cửa hàng.
” Phó Quân Tiêu vừa lái xe vừa trả lời.
Anh vốn định quay về nhà riêng thì tình cờ nhìn thấy xe của cô đang đỗ bên đường, cho nên mới dừng xe đi vào cửa hàng thú cưng này để tìm cô, không ngờ anh lại vừa vặn nhìn thấy Lý Hồng Nghi đang tranh chấp với cô.
Có lẽ là thiên vị nên mới bất công.
Anh không biết rõ thực hư của sự việc, chỉ là không chịu được việc nhìn thấy người phụ nữ của mình đang bị bắt nạt, thế nên anh đã gọi cho Trịnh Minh Hâm, nói anh muốn mua lại cửa hàng thú cưng này rồi yêu cầu chủ của hàng gọi cho quản lý cửa hàng, để cho bọn họ tiếp đãi chu đáo Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh lại hỏi: “Vậy… anh quen biết chủ cửa hàng thú cưng đó à?”
“Cửa hàng ở trên con phố này đều là của tài sản cá nhân của anh” Phó Quân Tiêu kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh không chịu bỏ qua: “Người phụ nữ kia là ai?”
“Chỉ là một người không đáng kể” Phó Quân Tiêu điềm nhiên bình tĩnh trả lời.
Đồng Kỳ Anh không nhịn được cười nói: “Anh cả, hoa đào của anh cũng nhiều thật”
“Đừng nghĩ loạn, chỉ có một đóa hoa đào là em nở trên cây của anh thôi” Phó Quân Tiêu vô cùng ăn ý phụ họa theo.
Đồng Kỳ Anh cười đùa nói: “Nếu như hoa đào là em đây từ chối thì phải làm sao đây?”
“Nếu như em từ chối thì cái cây là anh đây cũng sẽ chết mất” Phó Quân Tiêu đột nhiên nghiêm mặt nói.
Vẻ mặt anh tuấn nghiêm túc của anh khiến Đồng Kỳ Anh đột nhiên nhớ đến lời nói của Nhiên Hoàng Minh.
Cô Đồng Kỳ Anh có thể chết, nhưng anh trai không thể chết.
“Anh cả, nếu em chết trước anh, anh