Lý Nhã Uyên nghe vậy thì ngẩn người ra, rồi sau đó cô ấy bước tới và ôm chầm lấy cậu Thập từ phía sau.
Vòng tay mảnh khảnh của cô ấy ôm chặt eo anh ta và cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh ta khiến cô ấy cảm thấy an tâm vô cùng.
Lý Nhã Uyên đáp lại một cách dứt khoát: “Không.
Em sẽ không đi đâu hết.
Anh Thập ở đâu thì em sẽ ở đó”.
“Hợp đồng giữa chúng ta đã được..”.
“Là em cam tâm tình nguyện mà” Lý Nhã Uyên lại ngắt lời cậu Thập, cho đến khi cậu Thập im lặng, cô vẫn khư khư giữ chặt anh ta không chịu buông ra: “Em biết anh không thể quên được Anh Ninh, nhưng em không ngại đầu.
Em sẽ đợi.
Cho dù đợi cả đời này, em cũng vẫn sẵn lòng”.
"Tùy cô thôi” Cậu Thập mở tay của Lý Nhã Uyên đang ôm eo anh ta ra, xoay người sang chỗ khác và nói: “Cô đi nghỉ ngơi sớm đi”.
Lý Nhã Uyên mỉm cười và gật đầu.
Trong đêm đó, cậu Thập mang theo Đồng Kỳ Anh rời khỏi pháo đài cổ.
Sau khi Lý Nhã Uyên tiễn họ đi thì cô ấy quay lại và gặp Hà Tuân Định, một người học nghề điều chế thuốc ở trong pháo đài cổ.
Người đàn ông này là đệ tử thân cận được dược sĩ cao cấp nhất của cậu Bát đưa về trong thời gian gần đây, nghe nói anh ta vừa tốt nghiệp Đại học Cung Huy chuyên ngành hóa sinh và là học sinh đứng đầu của trường với thực lực rất giỏi.
Nghe nói Hà Tuân Định đã dính líu vào một vụ án giết người ở trường vào ba năm trước, chính nhân vật cộm cán đứng đằng sau cậu Bát đã bảo vệ anh ta nên anh ta mới cam tâm tình nguyện mà phục vụ họ hết mình sau khi tốt nghiệp.
Thực ra Lý Nhã Uyên cũng chỉ biết một chút chuyện ở đây thôi.
Nghe nói họ tự bào chế thuốc, có đủ thứ thuốc.
Thuốc trong Dạ Hoặc cũng từ pháo đài cổ tuồn ra ngoài.
“Nhã Uyên, người phụ nữ vừa rồi có quan hệ gì với cậu Thập vậy?” Hà Tuân Định nhíu mày hỏi.
Lý Nhã Uyên nhìn thấy Hà Tuân Định vẫn mặc áo khoác trắng thì cười nhạt: “Dược sĩ Hà không đi bào chế thuốc mà lại đến đây buôn chuyện riêng của người khác làm gì vậy?”
“Tôi vừa mới tan làm và chuẩn bị nghỉ ngơi” Hà Tuân Định trả lời câu hỏi.
Lý Nhã Uyên nhếch miệng cười: “Vậy thì dược sĩ Hà nghỉ ngơi thật tốt đi, tôi cũng đi nghỉ ngơi trước đây”.
“Ừ” Hà Tuân Định gật đầu, sau khi nhìn Lý Nhã Uyên lên lầu thì anh ta không khỏi cau mày.
Bây giờ là tình huống gì chứ? Khi Đồng Kỳ Anh tỉnh dậy, cô thấy mình đang ở trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ.
Đây không phải là căn gác xép của pháo đài cổ, mà là...!phòng khách sạn.
Đồng Kỳ Anh ngồi bật dậy.
“Cuối cùng cũng thức dậy rồi à?” Đột