Phó Quân Bác bị cái tát này của Đồng Kỳ Anh đánh bay cả hồn phách, đợi đến khi anh ấy hoàn hồn thì cửa thang máy đã từ từ đóng lại.
Khuôn mặt của Đồng Kỳ Anh lập tức biến mất khỏi tầm mắt của anh.
ây.
Từ khi nào mà anh ấy trở nên tồi tệ như vậy?
Ngay trước khi lên, anh ấy đã đi thang máy trước, nhìn thấy anh cả đi một chiếc thang máy khác sau anh ấy.
Chỉ là anh ấy không ngờ rằng khi lên đến tầng, sau khi cửa thang máy mở ra, anh ấy sẽ gặp phải Đồng Kỳ Anh đang ăn kẹo.
Khoảnh khắc đó, có lẽ là vì anh ấy khó kiềm chế được tình cảm đối với Đồng Kỳ Anh, hoặc có lẽ là vì muốn báo thù anh cả, người anh ấy không nghe theo sự điều khiển của đại não mà chủ động bước tới cưỡng hôn Đồng Kỳ Anh...
Nhưng kết quả...
Anh ấy chỉ hôn trúng một mẩu giấy kẹo, không những không khiến anh cả tức giận mà ngược lại, anh ấy còn bị Đồng Kỳ Anh tát một cái vào mặt.
Rõ ràng là anh ấy cũng muốn nếm thử mùi vị sảng khoái của việc trả thù anh cả, nhưng lại phản tác dụng.
Dường như anh cả hoàn toàn không chịu bất cứ ảnh hưởng nào của bọn họ.
Còn anh ấy lại càng đẩy khoảng cách giữa mình và Kỳ Anh ngày càng xa hơn.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Đồng Kỳ Anh ngồi xuống ghế đá bên đường nghỉ ngơi.
Đôi mắt cô tối sầm lại, nhưng trong đầu chỉ ngập tràn dáng vẻ thờ ơ, hờ hững vừa rồi của Phó Quân Tiêu.
Anh vẫn là vị đế vương cao cao tại thượng đó, tựa như cô chẳng qua chỉ là một người qua đường tầm thường không đáng nhắc đến trong cuộc đời anh mà thôi.
Phó Quân Bác cũng chỉ tỏ ra lễ nghĩa nhã nhặn một chút rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Anh ấy tưởng rằng Đồng Kỳ Anh đã đi xa rồi, nhưng lúc nhìn thấy cô vẫn đang ngồi trên ghế đá bên đường cạnh khách sạn, anh ấy lại mừng thầm trong lòng, bước tới đó.
Bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống, Đồng Kỳ Anh kinh ngạc ngước mắt nghiêng đầu sang nhìn, sau khi thấy là Phó Quân Bác, sắc mặt cô lại lập tức trở nên khó coi.
“Anh đã nói với em từ lâu rồi, anh cả sẽ không tin em đâu” Trong lòng Phó Quân Bác thấy hơi đắc ý, nói một cách không đầu không đuôi.
Ngừng lại một chút, anh ấy lại nói: “Anh đã thăm dò tập đoàn Phó Thị của anh cả từ ba năm trước, sau khi anh ở sau lưng anh cả làm một số chuyện phản bội lại tập đoàn, anh cả đã không còn tin tưởng anh nữa.
Bao gồm cả việc anh trở về lần này, ngoài mặt thì anh ấy coi anh là anh em, nhưng anh ấy vẫn luôn âm thầm đề phòng anh.
Vì thế, anh ấy chắc chắn cũng sẽ có phòng bị với em”.
Anh ấy thấy mình hiểu rất rõ về anh cả, nhưng kỳ thực anh ấy cũng không hiểu rõ đến thế.
Trong lòng Phó Quân Bác cũng rất mơ hồ.
Đồng Kỳ Anh chỉ biết Phó Quân Bác đang nói chuyện với cô, nhưng cô không nghe rõ lắm, đúng lúc cô cũng không có tâm trạng nghe anh ấy nói, càng không muốn nói chuyện với anh ấy.
Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
“Kỳ Anh, anh đã nói rồi, anh có thể chúc phúc cho em khi em ở bên cạnh những người đàn ông khác, duy chỉ có anh cả là không thể!” Giọng điệu của Phó Quân Bác bỗng trở nên sắc bén.
Đồng Kỳ Anh thấy hình như anh ấy vẫn chưa nói xong, thế là cô liền lấy máy trợ thính trong túi áo ra, sau