Nghe đến đây, Minh Tư Thành không buồn cười trêu ghẹo nói: “Mạng của tập đoàn Phó thị, là hệ thống bảo mật được công ty đứng đầu thế giới xây dựng.
Không phải người ngoài muốn bôi xấu là bôi xấu được đâu.
Hơn nữa, nói không chừng Lạc Vũ chính là con riêng của Phó Quân Tiêu đấy?”.
“Được rồi! Vậy thì chỉ có thể trách anh xui xẻo thôi!” Minh Huy Khang để trán, lại nằm trên ghế sô pha.
Không hiểu sao lúc này, Minh Tư Thành lại nghĩ đến cô bé ấy.
Kể từ khi anh biết cô là học trò “Nữ thần vũ trụ” mà anh thu nhận, cảm xúc của anh về cô bé liền có chút thay đổi.
Thật ra lúc trước khi trò chuyện trong game, ấn tượng của anh về cô bé cũng không tệ lắm, cảm thấy cô bé là một cô gái nhỏ mềm mại, dễ thương và thú vị.
Hơn nữa, diện mạo thật của cô cũng giống với những gì anh đã tưởng tượng.
Cô rất xinh xắn và giọng nói cũng ngọt ngào, nhưng tính khí thì...
Minh Tư Thành thầm xấu hổ.
“Này!” Minh Huy Khang đưa tay lên lắc lắc trước mắt Minh Tư Thành: “Sao em ngồi ngây ng ời ra vậy?”
“Không có gì” Minh Tư Thành hoàn hồn, cười toe toét.
“Em vừa mở một quán bar internet, vừa tham gia thi đấu thì đến bao giờ mới trả lại tiền cho anh?” Minh Huy Khang nói tiếp, anh em ruột cũng phải tính nợ đàng hoàng.
Minh Tư Thành lấy hai trăm tám chục tỷ từ chỗ bố, còn mượn bảy chục tỷ từ chỗ anh cả, cộng vào vừa khít đủ để lập nghiệp.
Minh Huy Khang biết rằng em trai mình muốn làm việc trong lĩnh vực IT, nhưng thực sự không biết nó làm ra được cái trò trống gì không.
Mở quán bar internet một năm cũng chả kiếm được bao nhiêu tiền?
Về chuyện thi đấu điện tử, cảm giác như đang trên đà phải bồi thường tiền.
Minh Tư Thành đắc ý cười: "Cuối năm sau, em trả cả lời cho anh luôn” “Em định trả lại bằng cách nào? Hả?” Minh Huy Khang hỏi tiếp.
Minh Tư Thành đưa tay lên vỗ vai Minh Huy Khang, ẩn ý cười: “Chỗ anh quay phim phải dùng đến kĩ xảo, em cũng biết.
Ngoài ra còn có cả game và anime”
“Một mình em?” Minh Huy Khang nhìn Minh Tư Thành với vẻ mặt khó tin.
Minh Tư Thành cười nói: “Em có một đội!”
“Số tiền đó đủ không?” Minh Huy Khang quan tâm đến chuyện này.
Minh Tư Thành lắc đầu: “Đương nhiên là không đủ, cho nên em đang định tìm ông chủ Phó của tập đoàn Phó thị đàm phản chuyện đầu tư”
"Em cũng chỉ sinh viên đại học, người ta là ông chủ lớn sẽ sẵn lòng đàm phán đầu tư với em sao? Anh nghĩ em bỏ cuộc đi là vừa!” Minh Huy Khang nhịn không được dội một gáo nước lạnh vào Minh Tư Thành, ngừng lại một lát, anh ta mới nói tiếp: "Thật ra anh có biện pháp, em bảo bố ra mặt giúp em, chắc chắn sẽ thành công”
“Nếu để bố ra mặt giúp, sau này cần gì đến em nữa” Minh Tư Thành không vui cau mày.
Minh Huy Khang hiểu