Thật ra bây giờ mới là thời tiết mùa thu, cũng đâu có nóng lắm!
Đồng Kỳ Anh nháy mắt, cười nhẹ nhàng nhìn trán Phó Quân Tiêu toát mồ hôi.
Môi mỏng của Phó Quân Tiêu khẽ nhếch, không nói một lời, mắt đen nhìn chằm chằm vào CÔ.
Sau khi cô buông dao cắt bánh xuống thì rút tay khỏi bàn tay của anh, chuẩn bị xoay người đi mở điều hoà không khí.
Nhưng anh lại dùng tay giữ cô ở giữa, cố ý đùa cô, không để cô ra ngoài.
"Bảo bối, chồng em không cần điều hoà không khí"
Căn bản là cô gái nhỏ này không phát hiện ra nguyên nhân làm cơ thể anh nóng lên, lại cho rằng anh muốn mở điều hòa để hạ nhiệt.
Đúng là Kỳ Anh ngốc nghếch nhà anh!
"Ai? Anh cả không cần điều hoà không khí ư! Ừm.
Vậy em giúp anh lau mồ hôi!" Đồng Kỳ Anh dứt khoát xoay người sang chỗ khác, nhón chân lên, một tay vòng ở cổ anh, một tay nhẹ nhàng lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán anh: "Anh cả, như vậy có phải là không nóng nữa không?"
Phần đẫy đà nữ tính thuộc về cô nhẹ nhàng dán lên lồng ngực cứng rắn của anh.
Với anh mà nói, đây đại khái chính là hành hạ ngọt ngào nhất trên đời!
Bây giờ tế bào trên khắp cơ thể anh đều ầm ĩ kêu gọi: Mau ăn sạch cô gái nhỏ dẫn lửa này đi!
Dục vọng phi nước đại giống như tai họa, hung hăng tát vào tim anh.
"Ừ, không nóng!" Không nóng mới là lạ!
Phó Quân Tiêu một mực nhẫn nhịn, không muốn để dục vọng của mình phá hủy tiệc sinh nhật mà cô tỉ mỉ chuẩn bị.
Thật ra trong mắt anh, cô còn mê người hơn so với thức ăn trên bàn.
"Anh cả, anh còn chưa nói cho em biết vừa rồi anh ước cái gì nha?" Sau khi Đồng Kỳ Anh trị kỷ thay Phó Quân Tiêu lau mồ hôi, hai tay thuận thể ôm lấy cổ anh làm nũng.
Ngay khi cô vô tình nép vào vòng tay anh, nỗi khát vọng trong lòng anh lập tức khiến anh ra tay với cô.
Rầm một tiếng, đồ sứ trên bàn ăn rung lên.
Hai tay Phó Quân Tiêu nâng bờ mông của Đồng Kỳ Anh, đặt cô ngồi lên bàn ăn.
Một giây sau, cánh tay dài của anh vòng qua eo cô, bàn tay to còn lại vững vàng ôm lấy sau đầu cô, khuôn mặt đẹp trai nghiêng về phía trước không chút báo trước, môi mỏng áp lên môi cô.
Anh không nói gì, dùng nụ hôn thâm tình này