“Cô nghĩ thân phận thật sự của vợ tôi là gì?” Phó Quân Tiêu khẽ nhíu đôi lông mày hình mũi kiếm lại.
Hạ Huyền Tịch suy đoán rất chặt chẽ: “Vợ anh Đồng Kỳ Anh thật ra là con gái út của ông nội tôi và Long Trầm Hương.
Vợ anh Đồng Kỳ Anh là một đứa trẻ được sinh ra từ trong ống nghiệm, rồi mượn bụng của vợ chú cửu tôi, cũng chính là bạn thân nhất của mẹ anh, mẹ nuôi của anh mà sinh ra”
“Ha ha” Phó Quân Tiêu bật cười thành tiếng: “Cô đúng là suy đoán lung tung.”
“Anh nghe tôi nói hết đã” Hạ Huyền Tịch nhíu mày với vẻ không hài lòng, sau đó nói: “Đồng Kỳ Anh do Long Trầm Hương nuôi nấng lớn lên, Long Linh Mộc lại là mẹ ruột của người em cùng cha khác mẹ của anh là Phó Quân Bác, cũng là vị bác sĩ quân y đã ở bên cạnh bố của anh hồi đó.
Mặc dù bề ngoài cái chết của bố anh là hi sinh vì tổ quốc nhưng trên thực tế, có những điều kỳ lạ khác.
Mà cái chết của Long Linh Mộc cũng không rõ ràng.
Nguyên nhân thực sự của cái chết của bố anh là do “vụ cổ”, nói cách khác chính là bị đầu độc.
Tại sao bố của anh bị đầu độc?
Ai là người muốn giết bố của anh?
Liệu có phải là Long Linh Mộc làm không?
Long Linh Mộc rất yêu bố của anh, tại sao bà ta lại muốn giết bố của anh chứ?
Cho nên đây chính là điều anh vẫn cố chấp theo đuổi tìm hiểu mãi không buông.
Bởi vì anh vẫn luôn nghi ngờ rằng có điều gì đó ẩn sau chuyện này.
Trở lại chuyện chính, Đồng Kỳ Anh kết hôn với Phó Quân Bác và việc ly hôn là do quan hệ huyết thống.
Bây giờ cô ta lại gả cho anh, mà anh cưới Đồng Kỳ Anh có phải vì từ lâu anh đã biết cô ta chính là con gái