Khi Lạc Minh Ánh thấy thì rất đau lòng thay cho Phó Quân Tiêu.
Cô ta không nói hai lời, liền rời đi rồi lúc quay lại đã cầm trên tay một miếng băng cá nhân lớn.
“Tổng giám đốc Phó, vết thương trên mu bàn tay của anh vẫn nên xử lý đi ạ”
Lạc Minh Ánh nhẹ nhàng đặt băng cá nhân lên trên bàn, cạnh bàn tay của Phó Quân Tiêu.
Bàn tay cầm bút của Phó Quân Tiêu khựng lại một lúc, ánh mắt của anh nhìn xuống hai hàng dấu răng trên mu bàn tay rồi trong đầu nhớ lại hình ảnh sáng nay mà khóe miệng không khỏi nhếch lên mỉm cười.
Chuyện này đều là tại anh hết cả.
Khi trời vừa tảng sáng, anh vừa mở mắt liền nhìn thấy một bức tranh sống động và đầy cám dỗ đập vào mắt.
Kỳ Anh đang lặng lẽ nằm bên cạnh anh, chiếc váy ngủ màu trắng của cô để hở một nửa làm lộ ra bờ vai tròn trịa và bộ ngực căng sữa cũng hở ra một nửa.
Tấm chăn lụa tơ tằm cũng bị cô đá văng ra và cặp mông đào ngọt ngào dính sát vào váy cùng với đôi chân thon dài cân đối hiện ra trước mắt anh..
Ngay lập tức các tế bào đang nghỉ ngơi của anh bị đánh thức bởi vẻ đẹp của cô.
Anh không kìm chế được dòng điện kích thích trong người nên chậm rãi duỗi ngón trỏ ra, dọc theo đường cong hấp dẫn trên cơ thể cô mà nhẹ nhàng vuốt từ sống lưng cổ của cô đến đốt sống đuôi và uốn cong một đường xuống phía dưới.
Và vì thế...
Anh không thể kìm lại...
Anh thừa dịp cô ngủ say mà tập kích cố.
Kết quả là anh đã bị cô đánh trả.
Nếu anh nhớ không làm thì dường như Kỳ Anh đã cắn anh hơn một lần.
Hơn nữa, mỗi lần ra tay đều rất nặng.
Khi anh suy nghĩ đến điểm này, Phó Quận Tiêu vuốt trán bất lực.
Chuyện này