Đồng Kỳ Anh không hề nhắc đến một chữ nào với Phó Quân Tiêu về chuyện Lạc Minh Ánh làm nhục mình hôm nay, nhưng rất khôn khéo nắm lấy tay của Phó Quân Tiêu, dán miếng băng cá nhân lên hai hàng dấu răng để lại trên mu bàn tay phải của anh.
“Ừm, anh cả, sau này em sẽ không bao giờ cắn anh nữa” Đồng Kỳ Anh cũng cảm thấy, một người đàn ông thật thụ lại có hai hàng dấu răng thế này trên mu bàn tay rất là mất phong độ, rất dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung.
“Anh có thể hiểu điều này có nghĩa là em đang ngầm thừa nhận sau này anh muốn làm gì thì làm với em đều được phải không?” Phó Quân Tiêu nhếch môi mỉm cười.
Đồng Kỳ Anh không nhịn được đấm vào ngực của Phó Quân Tiêu với vẻ đầy xấu hổ: "Anh cả! Anh phải biết kiềm chế lại chứ.
Có chừng có mực, như vậy mới tốt cho sức khỏe”
"Anh cảm thấy em thật sự rất là hưởng thụ đó.
Em nói thật đi, anh có khiến em cảm thấy thoải mái không?" Phó Quân Tiêu hai tay ôm lấy Đồng Kỳ Anh, vòng hai tay ôm cô trước mặt mình, cười không khép được miệng hỏi.
Đồng Kỳ Anh nhấp một cái, hai má ửng hồng trong suốt, lập tức đẩy Phó Quân Tiêu ra, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Em phải xuống dưới làm việc rồi!"
“Sau khi tan ca thì đợi anh, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà” Phó Quân Tiêu nói tiếp.
Đồng Kỳ Anh vừa bước ra ngoài vừa ra hiệu với Phó Quân Tiêu bằng động tác tay tinh nghịch "OK".
Dù nói với Lạc Minh Ánh là không để tâm, nhưng là một người phụ nữ đã từng bị đàn ông phản bội hai lần, trong lòng Đồng Kỳ Anh vẫn dấy lên một ngọn đèn cảnh báo.
Lần đầu tiên, Hà Tuân Định và Lâm Ánh Như bắt đầu phản bội cô là từ khi nào, cô cũng không rõ nữa, sau khi sự việc xảy ra cũng không quan tâm lắm.
Nhưng đến lần