"Tôi nói rồi, tôi không muốn nghe.
Anh làm ơn cho tôi đi!” Đồng Kỳ Anh quay đầu qua, vùng vẫy cánh tay muốn thoát ra khỏi Phó Quân Bác.
Phó Quân Bác trực tiếp ôm lấy đầu của Đồng Kỳ Anh, nâng khuôn mặt xinh đẹp tự nhiên không chút son phấn của cô lên, ép cô nhìn vào ánh mắt của mình.
Cô vẫn vùng vẫy như cũ, muốn đẩy cánh tay của anh ấy ra, nhưng lúc này anh ấy tăng thêm sức mạnh ép cô sát chặt vào bản thân và bức tường.
Khi môi hai người sắp chạm vào nhau, trong hơi thở ấm nóng của Phó Quân Bác, tỏa ra một khí tức nguy hiểm, phả vào gương mặt của Đồng Kỳ Anh.
Phó Quân Bác của lúc này khiển Đồng Kỳ Anh cảm thấy thật xa lạ.
Cô cảm thấy anh ấy như biến thành một người khác, không còn là Phó Quân Bác mà cô quen biết trước đây nữa.
Lúc cô bình tĩnh lại, anh ấy mới chầm chậm mở miệng: “Kỳ Anh, tâm tư của anh cả không có đơn thuần như em nghĩ đâu.
Anh ấy sẽ không thật lòng yêu em.
Em đừng có dấn thân vào”.
“Chuyện của em, anh đừng có lắm mồm!” Đồng Kỳ Anh buồn bực phản bác lại, lần nữa vùng vẫy.
Phó Quân Bác đột nhiên nghiêm nghị nói: "Kỳ Anh, lúc anh cả học năm nhất cao trung, vì tội cưỡng hiếp đã bị đưa đến nhà giam dành cho trẻ vị thành niên”
Dứt lời, Đồng Kỳ Anh sửng sốt.
“Buổi tối trong góc tường anh cả cưỡng hiếp nữ sinh cùng tuổi.
Khi bị nhân viên bảo và đi tuần ở trường bắt quả tang, quần của anh cả đã cởi ra, áo của cô gái bị xộc xệch.
Cô gái ấy là hoa khôi của trường, bố mẹ của cô gái ấy cũng đã kiện anh cả ra tòa.
Nếu không phải ông nội giàu có quyền thế, đem anh cả ra khỏi nhà tù thiếu niên, đưa vào học viện quân sự, đưa phí bồi thường và phí bịt miệng, e rằng vết nhơ này sẽ theo anh cả trong suốt quãng đời còn lại” Phó Quần Bác kể lại.
Biểu tình của anh ấy thản định, nói chuyện rành mạch và rõ ràng hoàn toàn không giống như đang bịa chuyện.
Đồng Kỳ Anh khó lòng nào tin được mở trừng hai mắt, nhìn