Khóe miệng Phó Quân Tiêu khẽ nhếch, nâng tay lên, nhẹ nhàng nắm cằm của Đồng Kỳ Anh.
"Vợ yêu, ngày mai em sẽ đi, tối nay có phải sẽ cho anh chút gì đó để bồi thường không?" Giọng anh tràn đầy từ tính, lộ ra ham muốn tình dục đang nhen nhóm.
Đồng Kỳ Anh đảo mắt, làm bộ nghe không hiểu, nói: "Anh là đại boss muốn cái gì có cái đó, không cần chút bồi thường này của em"
"Anh muốn em hôn một cái...!A, em hiểu mà" Phó Quân Tiêu xấu xa vuốt môi.
Mặt Đồng Kỳ Anh đỏ rực lên, không nói hai lời liền cự tuyệt: "Không cần!".
"Anh phục vụ em thoải mái như vậy, thưởng cho anh một chút phúc lợi đi, thế nào?" Phó Quân Tiêu nỗ lực dụ dỗ.
Đồng Kỳ Anh giơ tay bắt chéo nhau làm thành hình chữ "X", cố ý cự tuyệt: "Không được!"
"Được rồi." Phó Quân Tiêu thỏa hiệp nói.
Khóe miệng Đồng Kỳ Anh giơ lên, chủ động nhích lại gần, hôn lên môi Phó Quân Tiêu: "Anh cả, em yêu anh"
"Anh biết." Phó Quân Tiêu cao hứng hôn lên môi Đồng Kỳ Anh: "Anh cũng yêu em"
"Sau khi em về nước, trừ những tiếp xúc lễ nghi cơ bản thì không được có hành vi củ chi quá phận với người phụ nữ khác.
Mặc kệ là thư kí hay thiên kim danh viện gì đó, đều không được!" Đồng Kỳ Anh nghiêm túc nói.
Phó Quận Tiêu buồn cười, nhưng lại thật sự giơ tay lên thề: "Trừ vợ yêu ra anh sẽ không liếc mắt nhìn người khác nhiều