Nặc Kỳ Anh không khỏi nghi ngờ rằng rốt cuộc mình có phải là con ruột của mẹ hay không? Sau khi ăn cơm xong thì cả nhà đều ngồi uống trà và nói chuyện với nhau.
Mà chủ đề của câu chuyện chính là Nặc Kỳ Anh và em họ Đồng Thi Nhân. Em họ Đồng Thi Nhân là một sinh viên đại học, ba năm nữa là sẽ tốt nghiệp, cũng rất cân học phí.
Vốn bố Đồng và mẹ Đồng đang kinh doanh một nhà máy bánh kẹo, nhưng không biết vì lý do gì mà đột nhiên hai tuân trước lại phá sản, hơn nữa còn ôm một đống nợ. Cho nên bây giờ nhà họ Đống chẳng còn gì cả, một nghèo hai trắng, nghèo rớt mùng. Bây giờ Nặc Kỳ Anh mới biết hóa ra dì và dượng đã ở trong nhà họ Nặc một tuần trời.
Lúc dì và dượng có tiền thì mẹ Nặc vẫn còn chào đón rất nhiệt tình. Nhưng bây giờ họ không những không có tiên mà lại còn mắc nợ nên bà ta rất ghét bỏ. Đông người nhiều miệng, hai nhà mới ở chung với nhau một tuần lê là đã xảy ra mâu thuẫn liên tục rồi.
Huống chi mẹ Nặc còn là một người vô cùng chanh chua. Thật ra nói vậy thì có chút hỗn nhưng sự thật đúng là thế. Cũng đúng vào lúc này, mẹ Nặc nói ra một bí mật kinh người! Mà bí mật này như một bồn máu chó dội thẳng vào mặt của Nặc Kỳ Anh. . Cập nhật truyện nhanh tại [ t r ù m t r u y ệ n .n e t ]
"Thi Nhân mới là con gái ruột của tôi!" Mẹ Nặc nói vô cùng nghiêm túc. Mười tám năm trước, hai chị em ruột sinh nở cùng ngày cùng tháng cùng năm, lại cùng một phòng sinh.
Mẹ Nặc biết cả hai đều là nữ thì đã dùng tiền mua chuộc y tá, sau đó nhân lúc em gái mình đang ngủ say mà đổi con cho nhau. Cho nên, Nặc Kỳ Anh vốn là Phượng Hoàng mà lại trở thành một con chim sẻ. Trở thành chim sẻ thì thôi đi, cô luôn cố gắng làm việc nhưng lúc nào cũng phải chịu sự ghẻ lạnh của mẹ Nặc.
Vì cái chuyện đổi con gái này mà bố mẹ hai bên đều thức trắng đêm không ngủ được. Cuối cùng chuyện đổi con gái lại đã được bố mẹ hai bên gật đầu đồng ý. Nặc Kỳ Anh nở một nụ cười đắng chát.
Cuối cùng cô cũng biết vì sao từ nhỏ đến lớn mẹ Nặc chỉ thương mỗi Đồng Thi Nhân rồi. Hóa ra Đồng Thi Nhân mới là con ruột của bà, mà cô không phải nên mới không được thương yêu.
Nặc Kỳ Anh quay đầu nhìn dì và dượng, bây giờ là bố mẹ ruột của mình. Mặc dù họ đã nghèo túng lại ôm một món nợ lớn nhưng Nặc Kỳ Anh cũng không chê hai người họ. Chỉ là khi cô vừa định mở miệng gọi bố gọi mẹ thì ai ngờ hai người họ lại lạnh mặt nhìn cô.
Bọn họ không những lạnh lùng mà còn tiều tụy hốc hác. Thậm chí Nặc Kỳ Anh còn có thế nghe được tiếng tan nát cõi lòng của hai vợ chồng này. Nặc Kỳ Anh cũng nhận ra được bọn họ thật sự không muốn đổi con gái, không muốn đổi Đồng Thi Nhân thành cô.
Dù sao Đồng Thi Nhân cũng là một sinh viên đại học hàng đầu, tương lai tươi sáng, còn Nặc Kỳ Anh cô chỉ là một sinh viên cao đẳng mà thôi. Con gái đã được đổi lại rồi nên mẹ Nặc bắt đầu ra lệnh đuổi khách đối với nhà họ Đồng.
Mặc dù Đồng Thi Nhân đã từng mở miệng xin xỏ cho bọn họ nhưng mẹ Nặc cho rằng nhà họ Đồng ở đây khiến cho chỉ tiêu tăng vọt.
Hơn nữa nhà họ Đông còn đang nợ bọn vay nặng lãi. Lỡ đâu ngày nào đó chủ nợ tìm tới cửa thì chẳng khác nào nhà họ Nặc bọn họ cũng sẽ gặp nạn theo.
Đồng Thi Nhân đối mặt với chuyện bố mẹ nuôi của mình bị mẹ ruột của mình đuổi ra khỏi cửa thì cũng rất bất đắc dĩ. Cô ta còn đang học đại học nên làm gì có tiền nuôi bọn họ, thể là chỉ đành trơ mắt nhìn bọn họ bị đuổi ra khỏi cửa. Nặc Kỳ Anh không thể nhìn tiếp được nữa, cô thương xót bố Đông mẹ Đồng cũng chính là bố mẹ ruột của mình phải ngủ ngoài