Khi nghĩ đến người đàn ông này đã giết Phó Quân Tiêu, trong tiềm thức Đồng Kỳ Anh nhắm mắt lại rồi bóp cò.
Nhưng kết quả, không có chuyện gì xảy ra.
Cậu Tứ bình tĩnh đi vòng qua phía sau Đồng Kỳ Anh, vươn tay vòng qua trước ngực Đồng Kỳ Anh, đồng thời cầm khẩu súng lục vào trong tay, bàn tay to lớn hướng về phía bồn tắm đã đổ đầy nước rồi nói: "Em yêu, hay là để anh dạy em cách bắn"
"Bang" Một âm thanh to lớn của viên đạn bị nước bóp nghẹt lại.
Đồng Kỳ Anh không có phản ứng gì, theo phản xạ mở mắt ra đã nhìn thấy một viên đạn ghim thẳng vào trong bồn tắm.
“Như thế nào?” Hơi thở của người đàn ông nhẹ nhàng phả vào vành tại của cô: “Đã học được chưa?”.
Sắc mặt Đồng Kỳ Anh tái nhợt, sàn thân khẽ run lên vì sợ hãi.
Có lẽ trong một giây tiếp theo, anh ta sẽ bắn chết cô!
Nghĩ đến đây, Đồng Kỳ Anh cắn chặt môi dưới, nhắm mắt lại chuẩn bị tâm lý đối diện với cái chết.
Nhưng không ngờ tới, một cái chạm nhẹ nhàng từ trên môi truyền đến khiến cô hốt hoảng mở to hai mắt ra.
Trong con người, khuôn mặt tuấn tú của Phó Quân Tiểu hiện lên quá rõ ràng.
Giữa răng môi của cô, chính là hơi thở rất quen thuộc của anh.
Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy sống mũi chua xót, giọt nước mắt lớn như ngọc vỡ vụn, từ khóe mắt lăn dài xuống.
Lúc buông cô ra, anh thản nhiên cởi bỏ lớp mặt nạ lông vũ màu trắng trên mặt cô, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cô.
"Anh cả, em tưởng anh.
" Đồng Kỳ Anh muốn gì đó nhưng lại thôi, âm thanh hơi nghẹn ngào như không nói nên lời.
Phó Quân Tiêu vuốt nhẹ sống mũi cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: "Em đúng thật là vừa gan dạ vừa ngốc nghếch.
Lần nào cũng suýt phá vỡ kế hoạch của anh"
“Lần nào?” Đồng Kỳ Anh không tin được khịt mũi một cái.
"Không phải bây giờ em nên bình an vô sự ngồi ở nhà sao? Sao còn chạy lung tung đến đây.
" Phó Quân Tiêu cười bất đắc dĩ.
Đồng Kỳ Anh