“Nếu anh không đồng ý thì em sẽ làm gì?” Phó Quân Tiêu hỏi lại.
Đồng Kỳ Anh rũ mắt xuống, nhẹ nhàng trả lời: "Em sẽ rời khỏi anh.
"
Lúc cô tận mắt chứng kiến cái chết của Hà Tuân Định và Lâm Ánh Như, cô đã hiểu ra rằng, điều Phó Quân Tiêu muốn là phải lấy đi mạng sống của những người ở đây.
Cậu Bát và cậu Thập đều không phải người tốt, họ đã quen với việc giết người bằng súng.
Có thể một ngày nào đó, họ sẽ chĩa súng vào Phó Quân Tiêu anh.
Cảm giác khi biết người mình yêu đã chết, mùi vị đau khổ này cô đã nếm đủ rồi, không muốn thử lại thêm lần nào nữa.
Trái tim cô vốn rất nhỏ bé, rất đơn giản.
Cô không thể giả vờ lo lắng cho cuộc sống của người khác, cô chỉ tự hỏi bản thân liệu tổ ấm này của mình có khiến cô sống thoải mái hay không.
Có lẽ đây là sự ích kỷ của cô.
“Nếu anh không thả Lý Nhã Uyên, em sẽ ly hôn với anh, nếu anh không thể hứa với em sẽ rời khỏi tổ chức vì em, em sẽ rời bỏ anh” Phó Quân Tiêu cười trong đau khổ: “Kỳ Anh, em học được cách uy hiếp từ khi nào vậy?".
“Nếu anh cho rằng em đang đe dọa anh, vậy thì hãy coi như em đang đe dọa anh đi Đồng Kỳ Anh nhướng mắt nhìn Phó Quân Tiêu.
"Nếu như ba năm trước, em đồng ý kết hôn với anh, có lẽ lúc đó anh sẽ không chút do dự nào rời khỏi tổ chức.
Tuy nhiên, ba năm trước, em không chọn anh.
Ba năm nay, anh vẫn đang làm chuyện mà mình chưa làm được.
Dù em hiểu hay không hiểu, đối với anh cũng không quan trọng.
Lý Nhã Uyên, cô ta có bí mật mà cấp trên muốn biết nên anh không thể giúp em cứu cô ta.
Dù gì thì anh cũng đã từng không màng đến tính mạng của mình cứu cô ta một lần, anh không nợ cô ta bất cứ thứ gì.
Cô ta rơi vào kết cục như thế đều là do cô ta tự chuốc lấy.
Còn em, Đồng Kỳ Anh, anh đã quên nói với em.
Anh là một người đàn ông chiếm hữu, em đã là người phụ nữ đầu tiên của anh, thì mãi mãi cũng là