Thím Lưu gật đầu: "Hạ sốt lâu rồi, chỉ là có vẻ còn hơi yếu.
Nhưng mà, ít nhiều gì một ngày này mợ chủ cũng rất chịu khó ăn đủ ba bữa, buổi tối lại thêm bữa phụ.
Chỉ là mỗi bữa ăn đều phải kết hợp cân đối các chất dinh dưỡng nên khẩu vị của mợ chủ cũng có phần khác biệt"
Nghe xong, Nhiên Hoàng Minh có vẻ nghi ngờ, đoạn hỏi lại: "Cô ấy đang ở đâu?"
“Đang ăn cháo cá nấm hương ở nhà ăn, bác sĩ có muốn ăn một bát hay không?” Thím Lưu nói tiếp.
Nhiên Hoàng Minh gật đầu, rồi một mình bước đến nhà ăn.
Đồng Kỳ Anh ngồi trước bàn ăn, yên lặng ăn cháo cá.
Người phụ nữ này thực sự rất bình tĩnh!
Nhiên Hoàng Minh buồn bực trong lòng, sau khi đi tới liền ngồi xuống đối diện với Đồng Kỳ Anh.
Thím Lưu bưng một bát cháo cá nấm hương, đặt lên bàn trước mặt Nhiên Hoàng Minh.
"..." Đồng Kỳ Anh nâng mắt thờ ơ nhìn Nhiên Hoàng Minh, không nói gì, tiếp tục ăn cháo của chính mình.
Nhiên Hoàng Minh múc một thìa vào miệng, mỉa mai nói: "Món cháo cá này thường được nấu bằng cá tuyết hoặc các loại cá biển khác ít xương và mềm.
Nhưng cô lại chọn cá diếc, cô có thai à?"
Đồng Kỳ Anh bị chấn động cả thể xác lẫn tinh thần, động tác trên tay cô cứng đờ.
“Chắc không phải là cô mang thai con của Phó Quân Bác chứ?” Nhiên Hoàng Minh đột nhiên cảm thấy đau lòng thay cho Phó Quân Tiêu.
Trong suốt bảy ngày Phó Quân Tiêu rời đi, có thể nói là Đồng Kỳ Anh chẳng quan tâm gì tới Phó Quân Tiêu.
Nói một cách nhẹ nhàng thì chính là thờ ơ.
Ngược lại, Lạc Minh Ánh gọi điện cho anh ta mỗi ngày để hỏi thăm sự an toàn của Phó Quân Tiêu.
Đồng Kỳ Anh vốn là một người vợ lại không bằng nữ thư ký bên cạnh Phó Quận