Nhiên Hoàng Minh chẳng quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp rời đó, định tìm Hạ Kiến Quốc đưa Đồng Kỳ Anh trở về.
Nhưng khi anh ta ngựa không ngừng vó lao tới văn phòng Hạ Kiến Quốc, định tìm Hạ Kiến Quốc tranh cãi thì Hạ Kiến Quốc lại đang ngồi một bên, vừa nhíu mày vừa gọi điện ra lệnh: "Nhất định phải đưa Đồng Kỳ Anh trở về an toàn!"
Sau khi Hạ Kiến Quốc cúp điện thoại, nhìn thấy Nhiên Hoàng Minh cũng không hề bất ngờ, ngược lại còn cợt nhả nói: "Ai không biết lại tưởng Đồng Kỳ Anh này là người phụ nữ của Nhiên Hoàng Minh cậu đấy!"
“Cục trưởng Hạ, ông đã hứa với tôi và Quận Tiêu, sẽ không động đến Đồng Kỳ Anh!” Nhiên Hoàng Minh nắm chặt tay, giọng điệu có chút tức giận.
Hạ Kiến Quốc nhìn Nhiên Hoàng Minh chăm chú, nghiêm túc nói: "Bây giờ vấn đề không còn là tôi muốn động vào cô ấy hay không, mà là, người của tôi trên đường đưa cô ấy trở lại, đã bị một nhóm người mặc đồ đen chặn đường bắt cóc."
“Ông nói gì?” Nhiên Hoàng Minh kinh ngạc: “Bị ai bắt cóc? Các người đã điều tra ra chưa?"
“Người của tập đoàn Những Người Mạo Hiểm” Hạ Kiến Quốc cau mày, nghiêm túc nói: “Có vẻ như họ cũng đang tìm cô ấy”.
"Tại sao ông lại đưa Đồng Kỳ Anh đi? Cô ấy hoàn toàn không biết gì cả! Cho dù có đưa cô ấy tới, hành hạ và tra tấn thể nào cũng không thể tra hỏi được bất cứ điều gì hết!" Nhiên Hoàng Minh vừa chất vấn vừa ra sức bảo vệ Đồng Kỳ Anh.
Hạ Kiến Quốc thâm thúy đáp: "Tôi phải người tới đưa cô ấy đi, không phải vì muốn biết được điều gì từ trên người cô ấy, mà là cô ấy."
“Cô ấy làm sao?” Nhiên Hoàng Minh truy hỏi.
Nhưng Hạ Kiến Quốc đã ngừng nói, không nhìn thẳng mà vòng vo trả lời: "Bây giờ vẫn chưa tìm được đáp án.
Nếu có, người của tôi đã sớm đưa cô ấy quay lại, nói không chừng bây giờ đã có thể lấy được kết quả.
Nhưng cô ấy lại bị người của tập đoàn Những Người Mạo Hiểm bắt đi!"
Nhiên Hoàng Minh vô cùng tức giận, hai bàn tay đập mạnh vào bàn Hạ Kiến Quốc: "Nếu không phải ông cử người đến đón cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ không bị người của tập đoàn Những Người Mạo Hiểm bắt cóc.
Việc cô ấy bị bắt cóc đã hoàn toàn