Nghe cậu Bát nói Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy tâm trạng mình càng phức tạp.
Một lúc lâu sau, trong khi cậu Bát vẫn đang chìm đắm trong những ký ức đau buồn và phẫn nộ, Đồng Kỳ Anh mới chậm rãi nói: "Nếu một mạng đổi một mạng thì anh có thể ngừng đối đầu với Phó Quân Tiêu không?".
"Bây giờ thứ tôi cần không phải là mạng anh ta mà là ông Mạo" Cậu Bát khịt mũi khinh thường.
Đồng Kỳ Anh nhất thời trầm mặc, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Chiếc xe chở cô đã rời khỏi thành phố Thuận Canh, nhưng điểm đến là đâu cô cũng không biết bởi chiếc xe đang lái về phía bãi đất hoang không người ở.
Cậu Bát thấy Đồng Kỳ Anh rất an phận vì vậy liền thu súng lại.
"Cô không giống con tin chút nào.
" Cậu Bát trâu nói: "Con tin sẽ không bình tĩnh như cô.
"
Đồng Kỳ Anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đối với lời chế giễu của Cậu Bát cô chỉ cười cũng không nói gì.
Chuyện đã đến mức này cô còn có thể làm gì chứ?
Trước khi bị đẩy xuống xe Lạc Minh Ánh đã nói với cô: Mạng Phó Quân Tiêu quan trọng hơn cô.
Nhưng thật ra là đang ám chỉ với cô một ý khác.
Cô cứu cô ta cũng là đang giúp cô ta đạt được mục đích.
Cô biết Lạc Minh Ánh muốn ở bên Phó Quân Tiêu mà Đồng Kỳ Anh cô là trở ngại lớn nhất.
Thật ra thì cô vì Phó Quân Tiêu nhiều hơn.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy Đồng Kỳ Anh đột nhiên muốn được giải thoát.
Cô ôm bụng mình, trên mặt đau khổ miễn cưỡng nở nụ cười.
Bác sĩ trong phòng thí nghiệm của Nhiên Hoàng Minh đang xem kết quả kiểm tra của cô ở bệnh viện, sau khi lấy máu của cô xét nghiệm một lần nữa, sắc mặt liền thay đổi.
Mặc dù cô không hiểu sắc mặt bọn họ như kia là có ý gì nhưng tám mươi chín mươi phần trăm đang gián tiếp nói với cô rằng cả đời này cô không thể mang thai không thể sinh