“Có phải là dạo gần đây công việc quá mệt nhọc hay không?” Hạ Huyền Thy vừa nói vừa cầm đường đỏ đi tới phòng uống trà.
Bùi Hải Đăng nhìn bóng lưng Hạ Huyền Thy một cái, lại quay đầu nhìn về phía Nhiên Hoàng Minh, lãnh đạm nói: “Tạm biệt, không tiền”
“Một câu cảm ơn cũng không có, thật là không có lương tâm” Nhiên Hoàng Minh khoát khoát tay, một mình đi tới cửa, trước khi đi ra cửa còn lên tiếng chào hỏi với Hạ Huyền Thy: “Huyền Thy, tôi đi trước đây”
“Cảm ơn anh nhé! Cũng không kịp pha trà cho anh” Hạ Huyền Thy nâng cao âm điệu nói với ra.
Nhiên Hoàng Minh cười cười: “Quan hệ của chúng ta là thế nào mà còn cần pha trà! Cô chăm sóc Hải Đăng thật tốt đi!”
Nói xong Nhiên Hoàng Minh liền đi.
Bùi Hải Đăng mềm nhũn nằm tê liệt trên ghế sô pha, trong đầu hồi tưởng lại những chuyện xảy trong phòng thí nghiệm một tháng qua.
Phòng thí nghiệm thuần một màu trắng, bất luận là mặt đất hay là mặt bàn trong phòng thí nghiệm đều không có chút bụi nào, các loại ống nghiệm khác nhau được bày dưới mặt đất, các loại dụng cụ tích tắc rung động.
Cô gái kia nằm trong hòm vô khuẩn bằng kính trong suốt, trên thân chỉ được che kín bởi một tầng vải bông màu trắng, mà dưới tấm vải trắng này, thân thể của cô cắm đầy các loại ống tiêm, đính đầy các loại dụng cụ thăm dò khác nhau.
Dưới tác dụng của sự trao đổi tuần hoàn máu của anh ta và cô, các loại miệng vết thương, bệnh tật trên thân thể cô đều đã khỏi hẳn, chỉ ngoại trừ quả thận đã cắt ra không cách nào hồi phục như cũ cùng với đại não của cô vẫn đang ở trong trạng thái hôn mê.
Đại não rất phức tạp, sau khi máu của anh ta và có dung hợp thì chữa trị đại não của cô cần.
nhiều thời gian hơn.
Kỳ thực cô gái này anh ta đã từng gặp khi còn bé.
Chỉ có điều thời điểm lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô thì cô vẫn còn là một cái phôi thai có chất lượng tốt nhất được sàng lọc