Thôi Mỹ Kỳ đối đáp rất trôi chảy: "Dùng để chống trượt!"
Tính đến lúc này, cô ta chưa trả lời sai câu nào hết!
Sau khi nghe câu trả lời của cô ta, Phó Quân Bác khịt mũi coi thường, giọng nói mạnh mẽ vang lên bắt đầu giải thích: "Lúc Nặc Kỳ Anh thiết kế bản vẽ này đã từng cầm bản sơ thảo đến hỏi tôi. Thiết kế bậc thang ẩn trong giá sách là tôi gợi ý cho cô ấy, cô ấy lấy ý tưởng từ gợi ý của tôi. Nặc Kỳ Anh cảm thấy trên các bậc thang chỉ sắp xếp những chi tiết dùng để chống trượt không thôi thì rất đơn điệu cho nên đã thiết kế chúng để mát xa một chút cho các huyệt vị trên gót chân. Chính vì vậy những vết lồi lõm, lốm đốm không đồng đều này trên bậc thang đều được sắp xếp có chủ đích dựa trên phương pháp châm cứu. Chúng dùng đế mát xa các huyệt vị chứ không đơn giản chỉ có thế dùng với chức năng chống trơn trượt! Cô Thôi Mỹ Kỳ, cô còn lời gì để nói không?"
Thôi Mỹ Kỳ che miệng mình lại theo bản năng, á khẩu không trả lời được.
Phó Quân Bác lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thôi Mỹ Kỳ, quát lớn: 'Những thứ như bản thiết kế chỉ cần thay đổi biện pháp, dùng một chút thủ đoạn là có thể sao chép toàn bộ. Nhưng vì sao lại sắp xếp như vậy, những chi tiết nhỏ dùng để làm gì, tất cả lý do và ý tưởng đều nằm trong đầu của nhà thiết kế, dù có muốn sao chép cũng không thể sao chép được! Cô Thôi Mỹ Kỳ, tôi không biết cô đã dùng cách gì để vu oan cho Nặc Kỳ Anh, nói cô ấy sao chép bản vẽ của cô. Nhưng, việc đã đến nước này, cuối cùng ai sao chép ai, mọi người vừa nhìn đã hiểu ngay. Tôi cũng không nhiều lời nữa. Tiếp theo, một nhân viên như vậy nên bị xử lý như nào? Phó phòng Tôn, chắc tôi cũng không phải dạy cô nên làm thế nào đâu nhỉ!"
"Vâng, tổng giám đốc Phó!" Đầu Tôn Lệ Á đổ đầy mồ hôi lạnh, gật đầu răm rắp.
Phó Quân Bác không nói thêm lời nào nữa, trực tiếp đi ra khỏi phòng họp.
Giờ khắc này, Tôn Lệ Á bực bội không thôi, căm tức trừng mắt với Thôi Mỹ Kỳ. Tất cả mọi người ở đây đều nhao nhao châu đầu ghé tai vào với nhau, bắt đầu xì xào bàn tán hành vi của Thôi Mỹ Kỳ. Bọn họ không ngờ mình đã hiểu lâm Nặc Kỳ Anh, không khác gì việc làm đồng lõa với người phụ nữ độc ác, giả dối như Thôi Mỹ Kỳ, trục xuất Nặc Kỳ Anh ra khỏi công ty. Mà ngay cả trong lòng Tôn Lệ Á cũng cảm thấy hố thẹn với Nặc Kỳ Anh.
Sau khi Phó Quân Bác rời đi, Thôi Mỹ Kỳ vân muốn giải thích cho bản thân, giải trừ oan ức không hề có của mình nhưng Tôn Lệ Á không còn tin tưởng cô ta nữa.
Ngay sau đó, Thôi Mỹ Kỳ phải đối mặt với với tất cả sự chán ghét, xua đuổi của mọi người xung quanh, thậm chí còn gặp phải chuyện nghiêm trọng hơn những gì Nặc Kỳ Anh từng trải qua. Đó chính là, cô ta bị bộ phận pháp luật của công ty kiện vì nghỉ ngờ liên quan đến “Ăn cắp bản quyền và sao chép thành quả lao động của người khác".
Công ty làm như vậy là đang giết gà dọa khỉ! Chỉ tiếc một điều, Nặc Kỳ Anh không nhìn thấy kết cục của người phụ nữ xấu xa tên Thôi Mỹ Kỳ này.
Cùng lúc đó, Phó Quân Tiêu ở trong bệnh viện ròng rã suốt một tháng trời cuối cùng cũng quyết định, chính thức gửi cho cấp trên đơn xin xuất ngũ.
Trong vụ bắt cóc đánh bom trước, Phó Quân Tiêu dùng chính thân thể của mình bảo vệ con tin Lý Nhã Uyên, bản thân đã bị thương nghiêm trọng, sau khi rơi xuống, nện người lên tấm bê tông nên bị xuất huyết trong.
Mà năm bộ đội đặc chủng khác trong tiếu đội tác chiến cũng bị thương, tuy chân bị gãy nhưng may mãn là bọn họ vẫn còn sống, không phải lo lắng đến tính mạng.
Chỉ có điều, trong năm tên bắt cóc đã chết bốn tên, tên còn lại bị thương ở trong não, từ lúc đó đến nay vẫn nằm trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh.
Mà ngay cả chiến hữu cùng anh vào sinh ra tử, Hàn Mậu Tỉnh cũng trêu chọc anh: "Cậu Tư, chị dâu đúng là bùa hộ mệnh của anh đấy!" Lúc trước, sau khi tòa nhà Thiên Hương sụp xuống, nếu trên cổ tay trái của Phó Quân Tiêu không có chiếc lắc tay mắc vào một thanh thép nhô ra có tác dụng giảm xóc thì chỉ sợ anh và cô bé Lý Nhã Uyên đã không còn sống nữa, bị mấy tảng bê tông rơi lộn xộn đó xiên cho máu thịt be bét, bị đập nhuyễn thành bùn nhão từ lâu rồi.
Phó Quân Tiêu hiểu ý khẽ cười, trong đầu tự giác hiện lên dáng vẻ của Nặc Kỳ Anh: "Đương nhiên!" Người phụ nữ này khiến anh vừa yêu lại vừa giận.
Lúc không gặp mặt, nghe quản