Bởi vì, quên đi quá khứ của bọn họ, cũng có nghĩa là cô đã quên hết mọi thứ về Phó Quân Bác, còn có những chuyện đã từng làm cô tổn thương.
Không nhớ những chuyện tồi tệ đó, thật tốt!
Tuy rằng, cô quên đi tình yêu cô dành cho anh.
Những thứ này, Phó Quân Tiêu quyết định bản thân một mình âm thầm gánh chịu.
Đồng Kỳ Anh lại tiếp tục ăn cơm, đột nhiên ngừng lại nhìn về phía Phó Quân Tiêu, khẽ cười nói thêm một câu: “May mà tôi còn nhớ mặt của anh.
”
Quên đi tất cả mọi người bao gồm cả bản thân mình, vẫn nhớ như in gương mặt của anh, nhớ xưng hô của cô dành cho anh, còn nhớ cả cảm giác tim đập thình thịch đối với anh.
Mà những thứ này bởi vì anh là chồng cô.
Đối với việc bản thân đột nhiên có thêm một người chồng, Đồng Kỳ Anh không có cảm thấy bài xích, nhưng cũng không nhanh chóng chấp nhận sự thật này.
“Tôi sẽ nhanh chóng thích ứng với việc anh là chồng tôi.
” Sau khi dừng lại một lát, Đồng Kỳ Anh nói tiếp.
Phó Quân Tiêu nghe câu này của cô, không biết là vui hay buồn, nhưng mà anh phát hiện Kỳ Anh đã không cần đeo máy trợ thính rồi.
Nhìn dáng vẻ này của cô, thính lực của cô chắc là đã được bọn họ chữa trị ở phòng thí nghiệm rồi.
Giống như giữa anh và cô vậy, mọi thứ có thể bắt đầu lại một lần nữa.
“Anh sẽ luôn trân trọng em” Phó Quân Tiêu giả vờ bình tĩnh nhếch khóe miệng lên.
Cô nói cô muốn đi du lịch khắp thế giới, ngày hôm sau, anh giúp cô sắp xếp hết tất cả những thủ tục ra nước ngoài, đến cả hành lý cũng thay cô chuẩn bị ổn thỏa, cô có thể mua vé đi bất cứ lúc nào.
Đồng Kỳ Anh thật sự vô lo vô nghĩ cách hành lý, mua một vé máy bay một mình ra nước ngoài chơi.
Đối với chuyện này, sau khi Nhiên Hoàng Minh biết được, sắc mặt kinh ngạc nhìn Phó Quân Tiêu: “Tớ còn nghĩ rằng, cậu