Đồng Kỳ Anh vui vẻ nhếch miệng cười: "Thảo nào trong mơ của em chỉ có anh" “Đi, anh đưa em đi hóng gió” Phó Quân Tiêu nghiêng đầu ôm Đồng Kỳ Anh đi về phía xe của mình.
Sau khi lên xe, Phó Quân Tiêu lấy trong cặp ra một hộp quà màu đỏ thẫm, đưa cho Đồng Kỳ Anh.
Mang theo tò mò trong lòng, Đồng Kỳ Anh mở hộp quà ra, hai mắt đột nhiên mở to: "Tình, tình yêu sinh tử màu xanh?"
“Em thích không?” Đôi môi mỏng của Phó Quân Tiêu khẽ nhếch lên.
Đồng Kỳ Anh rất không biết điều mà đáp: "Mẹ chồng sẽ rất thích."
“Mẹ anh thích nó?” Phó Quân Tiêu không khỏi kinh ngạc.
Cầm hộp quà, Đồng Kỳ Anh nhìn sợi dây chuyền kim cương màu xanh trong hộp, khẽ gật đầu: "Tối nay mẹ chồng muốn lấy nó, nhưng giá cao quá nên đành từ bỏ.
Hơn nữa, bởi vì mẹ không lấy được sợi dây chuyền này, tâm trạng không vui nên mới đi đánh bài để giải khuây”
Sau khi nghe những lời này của Đồng Kỳ Anh, Phó Quân Tiêu không thể nhịn được cười.
“Anh cười cái gì vậy?” Đồng Kỳ Anh bĩu môi, bất mãn oán giận.
Phó Quận Tiêu trả lời: "Anh đã tặng cho em sợi dây chuyền này.
Về phần em định làm gì với nó, đó là việc của em"
Đây là điển hình một người đàn ông có vợ quên mẹ!
“Vậy thì anh tặng sợi dây chuyền này cho mẹ chồng đi” Đồng Kỳ Anh đóng hộp quà lại, đưa cho Phó Quân Tiêu.
Phó Quận Tiêu mỉm cười đầy ẩn ý: "Anh đưa cái này cho em.
Em muốn tặng nó cho ai thì cũng là do em đi tặng.
Anh sẽ không can thiệp"
Nếu em đi tặng cho mẹ, mẹ sẽ rất buồn” Đồng Kỳ Anh nói.
Phó Quân Tiêu đưa tay lên xoa đầu Đồng Kỳ Anh: "Bà ấy sẽ không buồn, ngược lại sẽ rất vui."
"Thật sao?” Đồng Kỳ Anh nửa tin nửa ngờ.
Phó Quân Tiêu gật đầu rất chắc chắn.
Đồng Kỳ Anh suy nghĩ một hồi, quyết