"Được" Phó Quân Tiêu buồn cười xoa đầu Đồng Kỳ Anh.
Có thể nào thì Tô Hoài Lan cũng không ngờ rằng, cô ta vừa mới xuống máy bay quay về công ty quản lý đã bị cấp trên thông báo hủy bỏ thông cáo, còn nghe tin vai diễn nữ chính trong một bộ phim cổ trang đã nói chuyện xong xuôi của mình đã bị một ngôi sao nữ khác cướp đi.
Người đại diện không nhịn được ở một bên oán giận: "Hoài Lan, có phải sau lưng cô đắc tội với người nào đó không nên đắc tội rồi không thế?"
Nhắc tới người đắc tội, trong đầu Tô Hoài Lan nghĩ tới đầu tiên đó chính là Đồng Kỳ Anh.
Nhưng mà không đến mức đó chứ!
Từ lúc cô ta lấy đi dây chuyền mặt ngọc của Đồng Kỳ Anh, thế thân Đồng Kỳ Anh trở thành mợ cả nhà họ Phó, mãi cho đến hiện tại Đồng Kỳ Anh cũng chưa từng có ý định trả thù cô ta.
Vừa rồi ở trên máy bay, cô ta cũng chỉ là lên tiếng chào hỏi Phó Quân Tiêu mấy câu thôi, không đến mức...
Tô Hoài Lan nhất thời căm giận giậm chân, không thèm nghe người đại diện oán giận lải nhải bên tai mà trực tiếp vung tay bó mặc, rời khỏi công ty.
Thành phố Thuận Canh, phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn Lý Thị.
Phó Quân Bác vừa mới mở cuộc họp động viên nhân viên trong công ty xong, đã bị trợ lý thông báo rằng Tô Hoài Lan gọi điện tới đây nói có việc gấp muốn gặp anh ta.
Anh ta nhìn đồng hồ đeo tay, giao một vài chuyện công việc cho trợ lý rồi đi gọi điện thoại cho Tô Hoài Lan.
Không lâu sau đó, xe riêng của Tô Hoài Lan và Phó Quân Bác đã lần lượt lái vào trong khu biệt thự mộng viên.
Tô Hoài Lan tới trước Phó Quân Bác.
Lần này cô ta ra nước ngoài là đi quay quảng cáo ở bờ biển Aegean.
Không ngờ rằng trên chuyến bay chiều về lại gặp Phó Quân Tiêu và Đồng Kỳ Anh.
Cô ta đi tắm rửa, quấn một chiếc khăn tắm trên người từ trong phòng tắm đi ra, Phó Quân Bác vừa hay tiến vào phòng.
Tô Hoài Lan nhìn thấy Phó Quân Bác, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, vẻ mặt mĩ miều đi về phía anh ta.
Căn biệt thự này là anh ta đặc biệt mua cho cô ta.
Còn nói khó nghe hơn một chút thì đây là nơi hai kẻ bọn họ chuyên dùng để yêu đương vụng trộm.
Lý Tự San cũng không biết nơi này, cho dù là đã biết thì cô ta cũng không dám làm gì Tô Hoài Lan cả.
Tất cả đều đã có Phó Quân Bác thay Tô Hoài Lan giải quyết hậu quả.
"Quân Bác, em bị người ta phong sát rồi, anh có giúp em tra xem đối phương là ai không?" Mới đầu trong điện thoại, cô ta cũng thông báo với trợ lý của anh ta rồi.
Phó Quân Bác kéo cà vạt trên cổ áo xuống, lại cởi vài cúc áo trên áo của mình,
Tô Hoài Lan nghênh đón anh ta, trực tiếp giúp anh ta cởi thắt lưng.
"Cô thật đúng là không biết tự trọng.
Trêu chọc tôi còn không đủ, lại muốn đi trêu chọc anh cả tôi.
Kết quả anh cả nổi giận bừng bừng, hạ lệnh phong sát cô.
Lúc này cô lại muốn tới tìm tôi à?" Phó Quân Bác cười nhạt nói.
Tô Hoài Lan chu miệng, vẻ mặt ấm ức nhìn Phó Quân Bác, bộ dạng thành thật giải thích: "Tôi thật sự bị oan mà! Hôm nay trên chuyến bay trở về, tôi gặp anh cả của anh và Kỳ Anh ở khoang hạng nhất.
Tôi cũng chỉ là lên tiếng chào hỏi vài câu với bọn họ