Đồng Kỳ Anh lập tức khôi phục sự bình tĩnh, sau khi ý thức được bây giờ mình thật sự đang trong tình thế nguy hiểm, cô ra vẻ bình tĩnh híp mắt cười với Phó Quân Bác: "Không phải anh nói rằng anh "yêu" tôi sao? Anh yêu tôi, thì sẽ không làm ra chuyện gây tổn thương đến tôi, đúng không?"
"Em sợ anh à?" Phó Quân Bác cong môi cười.
Con người Đồng Kỳ Anh đảo một vòng, khẽ lắc đầu: "Không phải là sợ anh.
Chẳng qua là cảm thấy, thật ra, anh cũng không phải là người xấu"
Phó Quân Bác đột nhiên cười khổ, buông lỏng tay của Đồng Kỳ Anh.
"Em ngoan ngoãn đợi ở đây mấy hôm, anh cũng sẽ không làm gì em.
Cho đến khi cậu Thập làm xong xuôi mọi chuyện, em có thể trở về bên cạnh anh cả rồi."
"Anh.." Nghe câu nói này của Phó Quân Bác, Đồng Kỳ Anh muốn nói rồi lại thôi.
Những ngày kế tiếp, sau Phó Quân Bác sống chung với Đồng Kỳ Anh, phát hiện ra cô không còn là Kỳ Anh của ngày xưa nữa.
Có vẻ như cô chỉ là một người phụ nữ giống hệt Kỳ Anh của anh ta, nhưng thật ra bản thân cô không phải là Kỳ Anh.
"Nếu như hồi đó, anh không chọn ly hôn với em, anh cảm thấy, em sẽ sống tốt hơn bây giờ một chút." Tại bàn ăn, Phó Quân Bác vừa gắp thức ăn cho Đồng Kỳ Anh, vừa cảm khái nói.
Chí ít, cô cũng sẽ không phải trải qua nhiều mưa gió thăng trầm như vậy, cũng như sẽ không trở nên như thế này.
Anh ta cũng không biết bản thân mình có phải bị điên rồi hay không nữa.
Vì người phụ nữ này, anh ta ở đây với cô bốn ngày, hôm nay là ngày thứ năm.
Trước kia Kỳ Anh biết nấu ăn, vậy mà bây giờ người phụ nữ ở trước mặt anh ta, gần như trống rỗng về phương diện nấu nướng.
Đồng Kỳ Anh không thể nào hiểu được cảm xúc của Phó Quân Bác, chỉ trả lời qua loa: "Không nhất định sẽ như vậy.
Hôn nhân đề cao sự chung thủy, nếu như không có sự chung thủy, hai người dù có yêu nhau mà ở cùng với nhau, thì cũng là tra tấn lẫn nhau mà thôi."
Đột nhiên, "rầm" một tiếng, cánh cửa chính ở bên kia bị rơi xuống mặt đất.
Một số người mặc áo đen được trang bị vũ khí đầy đủ, cầm súng xông vào.
Phó Quân Bác theo bản năng đứng dậy, muốn che chở cho Đồng Kỳ Anh ở sau lưng mình.
Nào ngờ, anh ta vừa đứng dậy, liền cảm thấy ở trên trán trong nháy mắt truyền đến một cảm giác đau nhói, ngay sau đó anh ta chỉ cảm thấy trước mặt trời đất quay cuồng, toàn thân tê dại lập tức mất đi trị giác.
Đồng Kỳ Anh nhìn thấy Phó Quân Bác bỗng nhiên ngã xuống đất, sợ đến mức đứng dậy khỏi ghế, trốn ngay dưới bàn ăn.
"Đi ra đi, đừng trốn nữa" Bên ngoài truyền đến âm thanh quát mắng của một người đàn ông.
Đồng Kỳ Anh cau mày, không thể không bò từ dưới gầm bàn ra.
Cô nhìn thoáng Phó Quân Bác ở bên kia, thấy anh ta chỉ bị trúng súng gây mê mà hôn mê bất tỉnh, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó những người mặc áo đen này cầm lấy dây thừng và bịt mắt.
Họ không những chỉ trói cô lại, mà còn bịt kín đôi mắt của cô, đưa cô đi.
Sau một chuyến tàu xe mệt mỏi, cuối cùng Đồng Kỳ Anh cũng được nhìn thấy ánh sáng, đồng thời cũng nhìn thấy người mà cô không muốn nhìn thấy.
Nhiên Hoàng Biên, bố của Nhiên Hoàng Minh.
Đây cũng không phải là căn cứ thí nghiệm kia, ngược lại giống như là một pháo đài cơ