“Nhiên Mộc Miên cô, cô.." Janna chỉ tay vào mũi Nhiên Mộc Miên, vừa nghẹn vừa tức không làm gì được nhưng vẫn mạnh miệng: “Tôi cảnh cáo cô, nếu cô đã không thích Thành thì tránh xa anh ấy ra”.
"Cô Janna, cô sợ gì chứ?” Nhiên Mộc Miên đẩy ngón tay đang chỉ trước mũi rồi nói tiếp: “Bộ dạng này của cô khiến tôi cảm thấy, cô giống như một chú hề vậy”
Janna hít một hơi thật sâu cố kiềm chế sự tức giận trong người lại, nhếch miệng nói: "Không sao, tôi không tức giận.
Tại sao tôi phải nổi nóng với cô chứ.
Ít ra thì tôi với Thành là thật lòng yêu nhau rồi đến với nhau.
Còn cô thì chỉ sợ là bị ép phải chấp nhận gả cho anh trai của Thành vì lợi ích giữa hai gia tộc.
So với cô thì tôi hạnh phúc hơn là được rồi”.
"Ò, vậy tôi chúc có hạnh phúc hơn tôi vậy.” Nhiên Mộc Miên nói một cách hào sảng.
Janna trừng mắt nhìn Nhiên Mộc Miên một cái rồi hậm hực bỏ đi.
Nhiên Mộc Miên đi vào phòng của Minh Tư Thành thấy anh đang ngồi trước bàn làm việc, tay đỡ trán có vẻ rất phiền não.
Nhiên Mộc Miên đi tới đặt chiếc USB lên bàn làm việc của Minh Tư Thành, rồi cô vô tình nhìn thấy dấu son trên.
cổ áo của anh ta cùng màu với son môi của Janna.
Minh Tư Thành nghe thấy động tĩnh ngẩng lên nhìn cô rồi đứng lên, đi vòng qua bàn, không quan tâm chiếc USB, anh không nói lời nào mà nắm tay Nhiên Mộc Miên.
“Anh muốn làm gì?” Nhiên Mộc Miên cau mày, vẻ mặt khó chịu.
Minh Tư Thành không nói lời nào cứ thế kéo cô đi vào thang máy VIP đi thẳng xuống gara.
Đi đến xe của anh rồi đẩy cô vào ghế phó lái.
Nhiên Mộc Miên điên cuồng giãy giụa nhưng sức của cô không thể đọ lại sức của Minh Tư Thành.
Trong tình huống cấp bách cô lấy điện thoại gọi điện thoại cho Lang Khiếu Nhật, nhưng chưa kịp gọi thì Minh Tư Thành đã giật lấy điện thoại của cô.
Cô muốn mở cửa thoát thân nhưng Minh Tư Thành nhanh hơn, cửa xe tự động đóng lại.
Lúc này Nhiên Mộc Miên mới phát hiện ra xe của Minh Tư Thành có cảm biến tự động.
Minh Tư Thành ngồi vào ghế lái rồi khởi động xe ra khỏi gara.
Nhiên Mộc Miên thấy vậy đành ngồi im lặng trên ghế phó lái.
Anh lái xe ra ngoại thành rồi đỗ xe ở một bãi cỏ trên khoảng đất trống rộng mênh mông.
Anh mở mui xe, hương thơm của cây cỏ theo gió nhè nhẹ thoảng qua.
“Anh chỉ muốn ở một chỗ yên tĩnh với em trong chốc lát” Minh Tư Thành lúc này mới lên tiếng.
Nhiên Mộc Miên không nhìn Minh Tư Thành cũng không cởi bỏ đai an toàn để thoát thân.
Cô ngồi yên lặng trên ghế phó lái, mắt nhìn về phía trước.
“Mộc Miên, em đợi anh được không.
Đừng lấy anh trai của anh.
Anh sẽ nỗ lực hết mình, anh sắp thành công rồi.
còn cần chút thời gian nữa thôi” Minh Tư Thành dốc hết ruột gan thành khẩn mà nói.
Nhiên Mộc Miên hơi nghiêng đầu nhìn về phía Minh Tư Thành, cất giọng nhàn nhạt: “Những gì em nói đều là thật.
Minh Tư Thành, thật sự em đã không còn thích anh nữa rồi.”
“Vậy em thích anh trai của anh hả?” Minh Tư Thành gào lên.
Nhiên Mộc Miên đáp lại bằng giọng không cảm xúc: “Hôn nhân không có tình yêu sẽ không có muộn phiền” "Anh sẽ không để em phải cưới anh trai anh.
Anh nói được làm được” Minh Tư Thành nói như định đóng cột.
Nhiên Mộc Miên im lặng không đáp.
Minh Tư Thành bỗng cởi bỏ cà vạt ra, Nhiên Mộc Miên còn chưa kịp