Nhiên Mộc Miên nói đổi kí túc xá cũng không phải nói chơi chơi, chỉ ba ngày sau bọn họ đã nhận được thông báo của kí túc.
Bốn người hỗ trợ nhau dọn tới kí túc xá mới.
Kí túc xá mới này dùng điện không bị hạn chế, so với kí túc xá cũ rộng gấp đôi, có có ban công sinh hoạt, nhà tắm và nhà vệ sinh riêng biệt.
Lộ Minh Ái thán phục nói: “Thật không nghĩ tới thế mà chúng ta có thể tới ở một nơi như “Thái cực lâu” này.”
“Thái cực lâu?” Nhiên Mộc Miên bày ra vẻ mặt cũng hơi mông lung: “Thế là ý gì?”.
"Căn phòng này của chúng ta không phải là phòng cuối cùng của dãy hành lang sao?” Lộ Minh Ái hỏi lại.
Nhiên Mộc Miên và Cố Thiên Ngân còn có Triệu Thanh Tâm cùng nhau gật đầu.
“Thật ra chỗ này không phải là cuối cùng của dãy hành lang, vẫn là thuộc vị trí trung gian, bên kia tường chính là kí túc xá nam tốt nhất quý nhất trường mình”
Lộ Minh Ái nói tiếp.
Lộ Minh Ái vừa dứt lời, sát vách quả thật truyền lại tiếng ồn ào của nam sinh.
“Lên lên lên lên!”
“Xử lý cậu ta”
“Được.”
“Thiếu chút nữa!”
Nghe mấy năm sinh sát vách chơi trò đánh trận đại bạo thô khẩu, Nhiên Mộc Miên và ba nữ sinh chỉ có thể nhìn nhau mà khóe miệng giật giật.
Vì không thể giặt quần áo bằng tay, Nhiên Mộc Miên sắm cho mình một cái máy giặt, lại đang đề nghị Cổ Thiên Ngân mua một cái nồi lẩu điện để bốn người có thể tụ tập ăn uống trong phòng.
Mà từ khi Nhiên Mộc Miên và mấy bạn cùng phòng dọn tới phòng mới, cô cảm thấy bản thân dường như sinh ra ảo giác.
Bởi vì cách có một bức tường, Nhiên Mộc Miên nằm trên giường mơ hồ có thể nghe thấy tiếng của Minh Tư Thành.
Trong phòng, Triệu Thanh Tâm và Lộ Minh Ái cần ngủ một giấc thật ngon, mỗi ngày cứ mười giờ tối là tắt đèn đi ngủ.
Điều này khiển cho Nhiên Mộc Miên và Cổ Thiên Ngân cũng phải lên giường sớm theo.
Mà sau khi tắt đèn đi, lúc Nhiên Mộc Miên nghiêng người quay mặt đối diện với bức tường lại nghe thấy tiếng của Minh Tư Thành.
Cô không nghe rõ anh đang nói cái gì, chỉ biết là anh đang nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng.
Bất tri bất giác Nhiên Mộc Miên đã mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, không bao lâu thì cảm thấy thân thể mình như nhẹ bẫng.
Phía bên kia tường, Minh Tư Thành đang ngồi trước bàn học ghi nhớ sáu thì cơ bản trong Tiếng Anh, mãi đến mười hai giờ đêm mới tắt đèn đi ngủ.
Ngay khi anh đang thiu thiu ngủ, bỗng nhiên có cảm giác có cái gì mềm mại cuốn lấy thân mình.
Minh Tư Thành nghĩ mình đang nằm mơ, theo bản năng lờ mờ mở mắt còn đang ngái ngủ.
Dựa theo ánh trăng ngoài ban công chiếu vào, anh giật mình bừng tỉnh nhìn thấy bộ mặt đang ngủ của Nhiên Mộc Miên.
Chẳng lẽ ngày suy nghĩ nhiều đêm về nằm mơ?
Um, nhất định là vậy.
Dù sao vào ban ngày, Nhiên Mộc Miên ở sân thể dục tập luyện, anh còn cố ý dẫn người đến sân thể dục chơi bóng.
Được thôi!
Anh cho phép cô đi vào giấc mơ của mình.
Minh Tư Thành càng nhìn cô bé trước mặt