"Cháu còn chưa vội mà ông nội đã sốt ruột hơn cháu rồi." Minh Tư Thành bước qua bậc cửa, cúi người tự mình chuyển một chiếc ghế gỗ mặt tròn sang, ngồi xuống cạnh Nhiên Mộc Miên rồi nói tiếp:
"Tuy là thông gia giữa hai nhà Minh - Lãnh môn đăng hộ đối, nhưng dù sao thì cháu và Mộc Miên cũng nên bồi dưỡng tình cảm trước đúng không ạ?"
Nhiên Mộc Miên nghe vậy không khỏi liếc mắt lườm Minh Tư Thành, khóe miệng như hình trăng lưỡi liềm xị xuống, thầm oán trách trong lòng: Hứ, ai muốn bồi dưỡng tình cảm với anh chứ!
Minh Phúc Đạt lại ra vẻ là một người có kinh nghiệm: "Ông thấy tình cảm của hai đứa tốt lắm.
Thông gia hai bên giàu sang quyền quý không cần hai đứa yêu đến chết đi sống lại"
Minh Tư Thành cười toe: "Ông nội, cháu và Mộc Miên đều chưa yêu bao giờ.
Thế nên có phải bậc cha chú các ông nên cho chúng cháu có cơ hội trải nghiệm tình yêu không ạ?".
"Vậy được, hai đứa bắt đầu bồi dưỡng tình cảm từ ngày hôm nay.
Ông nội sẽ bao hết mọi khoản chi tiêu." Minh Phúc Đạt vỗ ngực nói.
Đột nhiên Nhiên Mộc Miên cảm thấy rõ ràng Minh Tư Thành này không đến giúp cô mà là đến phá rối, đổ thêm dầu vào lửa.
"Cứ vậy đi ạ! Cháu và Mộc Miên thử yêu nhau một thời gian, bồi dưỡng tình cảm ổn định rồi thì chúng cháu sẽ bàn thời gian đính hôn với ông nội." Minh Tư Thành tiếp lời đề nghị.
Nhiên Mộc Miên nghi ngờ liếc Minh Tư Thành.
Minh Phúc Đạt cũng không hề hồ đồ: "Ha ha, nhỡ đâu hai đứa thử rồi lại đường ai nấy đi thì chẳng phải việc cưới hỏi giữa hai nhà sẽ thất bại à"
"Ông nội yên tâm ạ, thời gian một năm được không? Sang năm, cháu sẽ đính hôn với Nhiên Mộc Miên vào ngày sinh nhật mười chín tuổi của cô ấy" Minh Tư Thành nói chắc như đinh đóng cột.
Nhiên Mộc Miên nghe lời này của Minh Tư Thành càng thêm đau đầu không thôi.
Nhưng mà dù sao đề nghị của Minh Tư Thành cũng tốt hơn bây giờ phải vội vã đính hôn.
Minh Phúc Đạt thuận theo nhìn về phía Nhiên Mộc Miên, mềm mỏng hỏi: "Mộc Miên, cháu có ý kiến gì không?"
Nhiên Mộc Miên thấy vậy vội vàng lắc đầu.
Cô còn có ý kiến gì được nữa?
Tiếp đó Nhiên Mộc Miên bổ sung một câu: "Ông nội, ông còn có thể tìm bố mẹ cháu bàn bạc ạ."
"Được, cứ quyết định như vậy trước đi.
Chờ ông bàn bạc với nhà họ Phó rồi sẽ nói cho các cháu tình huống cụ thể sau." Minh Phúc Đạt lập tức cười không khép miệng.
Minh Tư Thành hiểu ý cười cười, hai ba miếng đã ăn xong đồ ăn sáng trong bát, đứng dậy nắm lấy cổ tay của Nhiên Mộc Miên chào tạm biệt với ông nội Minh Phúc Đạt, lôi kéo Nhiên Mộc Miên xoay người rời đi.
Sau khi gặp lại cô nhóc này vẫn không vui như cũ, anh dừng bước vươn tay véo má cô nhóc kia kéo khóe miệng của cô hướng lên sang hai bên.
"Tôi nói cô nhóc này vui vẻ lên nào, việc hủy bỏ hôn ước này không vội được đầu, chúng ta càng