Ngay khi Nhiên Mộc Miên vừa lướt qua vai Lang Khiếu Nhật, Lang Khiếu Nhật bỗng lên tiếng: “Tôi ngửi thấy mùi máu.
”
“Máu ư?” Trái tim Bùi Cúc Hoa khẽ run, không khỏi nhíu mày, vươn tay ra khẽ vỗ lên đỉnh đầu Lang Khiếu Nhật, trách mảng: “Cậu đã làm tổn thương con bé hết lần này đến lần khác, vừa rồi cậu vẫn muốn tổn thương nó nữa đúng không? Tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất là cậu biết điều lại cho tôi! Nếu không…”
“Tôi biết rồi” Lang Khiếu Nhật vô cảm cắt ngang lời của Bùi Cúc Hoa, thản nhiên quay người đi về phía trước.
Bùi Cúc Hoa đi theo sau, lại bắt đầu giảng đạo: “Tốt hơn hết là cậu đừng có ý gì với Mộc Miên, nếu để ông Nhiên biết được, đến lúc đó đừng có mong tôi cứu cậu lần nữa”
Bên kia, Nhiên Mộc Miên quay về bên cạnh Nhiên Hoàng Biên, ông ta đã ăn xong món Phật nhảy tường trong hộp giữ nhiệt, đang lấy giấy ăn lau miệng, hỏi: “Có phải cháu bị đau bụng không? Đi vào nhà vệ sinh mà đi lâu như vậy”
“Ông ngoại, trong phòng thí nghiệm của ông có sói phải không ạ?” Nhiên Mộc Miên dứt khoát sán lại gần Nhiên Hoàng Biên, hỏi thẳng.
“Sói gì chứ? Cháu vẫn chưa tỉnh khỏi ảo giác ngày hôm qua à?” Nhiên Hoàng Biên trấn tĩnh hỏi ngược lại cô.
Nhiên Mộc Miên thấy Nhiên Hoàng Biên vẫn cứng miệng không chịu thừa nhận, thế là cô quay người lại, kéo cổ áo trên vai xuống, nói: “Tối hôm qua lúc tắm rửa, cháu phát hiện ra hai vết răng nanh này ở sau vai mình”.
Đọc thêm nhiều truyện ở ( .
N ET )
“Làm gì cớ? Cháu bị hoa mắt à?” Nhiên Hoàng Biên không khỏi trợn tròn mắt.
Nhiên Mộc Miên quay đầu lại nhìn, đột nhiên phát hiện sau vai mình không có gì bất thường.
Nhưng, tối hôm qua lúc cô tắm rửa, rõ ràng là cô đã nhìn thấy mà…
Nhiên Mộc Miên giơ tay lên, khó hiểu xoa xoa sau vai mình.
Chẳng lẽ là mình nhớ nhầm bên?
Nghĩ vậy, cô lại kéo cổ áo bên kia ra, sờ vào sau vai, Vẫn không có gì hết!
Nhiên Mộc Miên không bỏ cuộc, lại nhìn vào gương một lần nữa.
Nhưng sau lưng cô vẫn mịn màng nhẫn thín, không có vết răng nào hết.
“Con nhóc này, cháu thật sự lấy ông ra làm trò đùa đấy hả?” Nhiên Hoàng Biên cười khà khà nói.
Nhiên Mộc Miên cau mày nghĩ ngợi.
“Được rồi! Đừng nghĩ nhiều nữa, chỗ ông ngoại không có con sói nào đâu!” Nhiên Hoàng Biên vừa nói vừa lấy từ trong túi áo khoác trắng mặc trong phòng thí nghiệm ra một tấm danh thiếp, đưa cho Nhiên Mộc Miên: “Đây là danh thiếp của bạn ông, bà ấy là một bác sĩ tâm lý rất giỏi.
Cháu gọi điện cho bà ấy, nói cháu là cháu ngoại của ông Nhiên Hoàng Biên, bà ấy sẽ biết”
“Ông ngoại, trước đó ông đã đánh tiếng trước với người ta rồi hả?” Nhiên Mộc Miên nhận tấm danh thiếp bằng hai tay, tò mò hỏi.
Nhiên Hoàng Biên mỉm cười đầy ẩn ý: “Hôm qua cháu tới tìm ông, sau khi quay về, ông đã đánh tiếng trước cho cháu rồi.
Người bạn đó của cháu có chuyện gì có thể liên lạc với bà ấy bất cứ lúc nào, bà ấy sẽ giúp bạn cháu chữa trị vô điều kiện.
“Hì hì, mẹ cháu thật sự có những điểm rất giống ông ngoại, hôm qua cháu vừa quay về nói muốn ăn món Phật nhảy tường, tối qua mẹ cháu đã bắt đầu chuẩn bị cho cháu luôn rồi”
Nhiên Mộc Miên cười híp mắt nói “Chứ sao, ai bảo cháu là công chúa bảo bối của nhà họ Nhiên chúng ta?” Nhiên Hoàng Biên không khỏi đưa tay lên xoa