Thấy cảnh này, Phó Quân Tiêu đã hoàn toàn khẳng định Nặc Kỳ Anh chính là người phụ nữ tối hôm qua, mặc dù cô không muốn thừa nhận.
Sắc mặt Nặc Kỳ Anh khó coi, bỗng nhiên ra sức giãy dụa: “Không, không phải là tôi! Anh buông tôi ra”
Nặc Kỳ Anh sao có thể thoát khỏi vòng tay của Phó Quân Tiêu, đương nhiên vẫn bị giữ chặt tại chỗ. “Tôi không quen anh, anh bắt tôi làm gì?“
Nặc Kỳ Anh hoảng sợ, vành mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào Phó Quân Tiêu. Đêm hôm qua Nặc Kỳ Anh thanh thuần động lòng người, đêm nay cô lại gợi cảm xinh đẹp, rõ ràng là hai cảm giác khác biệt, nhưng Phó Quân Tiêu vẫn cảm thấy quen thuộc, thậm chí khẳng định cô chính là người đêm qua. Phó Quân Tiêu cười khẽ, gương mặt tuấn tú tràn ngập sức hấp dẫn, khiến Nặc Kỳ Anh không khỏi sửng sốt.
Ý cười trong mắt Phó Quân Tiêu càng đậm hơn, nhìn đôi môi đỏ au của Nặc Kỳ Anh, có lẽ là nảy sinh ý nghỉ trêu đùa, muốn ăn hết son môi trên môi cô. Nghĩ gì làm nấy, Phó Quân Tiêu kiềm chế cằm Nặc Kỳ Anh, cúi đầu hôn lên đôi môi của cô Quả nhiên vẫn thơm ngon ngọt ngào như mình tưởng tượng, Phó Quân Tiêu không nhịn được nhấm nháp nhiều hơn nữa, không cẩn thận hôn thật sâu.
Anh không chán ghét hương vị của cô gái này, thậm chí còn hơi thích, đây là lần đầu tiên từ trước tới nay.
Hồi trước bất kể là tiểu thư danh gia vọng tộc hay là gái điểm trong hộp đêm anh cũng từng gặp qua rất nhiều, nhưng chưa một ai thu hút anh bằng Nặc Kỳ Anh. Đôi mắt Phó Quân Tiêu tối sâm, hạ quyết tâm phải khiến Nặc Kỳ Anh đắm chìm trong nụ hôn của mình.
Nặc Kỳ Anh vốn rất ít khi hôn môi với Hà Tuân Định, cho dù hôn thì cũng chỉ lướt qua, nào biết hôn sâu như Phó Quân Tiêu? Nặc Kỳ Anh từ ban đầu giãy dụa đến dân dân bình tĩnh lại. Nhưng Phó Quân Tiêu cho cô cảm giác rất tồi tệ.
Lúc này hai người như trở về đêm hôm đó, trận chiến kịch liệt lại hiện lên trước mất cô, thân thể cô không nhịn được bắt đầu run rẩy.
Phó Quân Tiêu thỏa mãn mút môi cô. Anh đã khẳng định Nặc Kỳ Anh chính là cô gái tối hôm qua.
Sau khi xác nhận rõ ràng, Phó Quân Tiêu mới buông Nặc Kỳ Anh. Nặc Kỳ Anh há miệng hít thở không khí, lúc nãy cô suýt nữa cho rằng mình sẽ ngất xỉu.
Nghĩ đến đây, Nặc Kỳ Anh lại không nhịn được nhìn Phó Quân Tiêu, đều tại người đàn ông khốn kiếp này! Nhưng Nặc Kỳ Anh không biết ánh mắt của mình khiến thân thế Phó Quân Tiêu nổi phản ứng ngay tức thì. Chết tiệt! Phó Quân Tiêu thâm mảng một tiếng, nhưng mặt ngoài vẫn dịu dàng vuốt tóc Nặc Kỳ Anh: “Mặt dây chuyền ngọc của tôi đang nằm trong tay cô đúng không? Ngoan ngoãn chờ đợi, tôi sẽ nhanh chóng tới đón cô.” Phó Quân Tiêu đã quyết định, bất kể Nặc Kỳ Anh là người phụ nữ của ai thì từ nay về sau đều chỉ có thể là của anh. Anh sẽ không bận tâm tới quá khứ của Nặc Kỳ Anh, nhưng cô phải cắt đứt quan hệ với quá khứ trước kia.
Mấy ngày nay anh tới quán bar là đế bắt giữ tội phạm, không ngờ lại gặp phải niềm vui bất ngờ, gương mặt lạnh lùng của Phó Quân Tiêu không khỏi hiện lên ý cười.