Tống Vân Thùy liền nắm lấy cánh tay của Lãnh Diệc Phàm và cô ấy nhìn giống như con chim nhỏ nép vào người anh mà nũng nịu nói: “Diệc Phàm, sao giờ này anh mới đến vậy?”
“Anh bận nấu canh sườn heo cho em nên mới đến muộn”
Lãnh Diệc Phàm cười nhạt, sau đó cũng phụ họa theo đuôi với cô ấy.
Trịnh Quý Hồ không khỏi nắm chặt hai tay lại, hừ lạnh một tiếng rồi sau đó mặt mày hớn hở: “Vân Thùy, để chọc giận tôi mà cô vội tìm một người đàn ông đến đây.
Thế mà cô cũng không biết tìm một người đàn ông giàu có hơn tôi hay sao?”
Tống Vân Thùy kéo khuỷu tay của Lãnh Diệc Phàm và dửng dưng bước đến trước mặt Trịnh Quý Hồ rồi nở một nụ cười như hiểu ý: “Anh quả thực là một người đàn ông giàu có, nhưng tôi cảm thấy người đàn ông này đẹp trai hơn anh là được rồi”
“Cô..” Trịnh Quý Hồ định nói nhưng lại thôi, ánh mắt đỏ ngầu những tia máu.
Tống Vân Thùy hơi nhếch miệng, cô ấy tựa đầu vào cánh tay của Lãnh Diệc Phàm: “Tổng giám đốc Trịnh, đi thong thả không tiễn”
Trịnh Quý Hồ năm chặt hộp nhẫn trong tay, sau khi tức giận liếc nhìn Lãnh Diệc Phàm liền bước ra khỏi phòng bệnh.
Lãnh Diệc Phàm quay đầu lại và liếc nhìn Trịnh Quý Hồ.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
Khi anh quay đầu lại thì Tống Vân Thùy đã buông tay và giữ một khoảng cách an toàn với anh.
“Anh tìm tôi có chuyện gì vậy?” Tống Vân Thùy khoanh tay lại và hơi ngượng ngùng hỏi.
Lãnh Diệc Phàm đặt hộp cách nhiệt trong tay lên tủ đầu giường bệnh, ôn tồn nói: “Ông cố kêu tôi mang đến cho cô.
Cô Tống nhớ uống”
“Cảm ơn” Tống Vân Thùy khẽ gật đầu cảm ơn.
Lãnh Diệc Phàm lịch sự mỉm cười, anh vừa định quay.
người rời đi thì bị Tống Vân Thùy ngăn lại.
Tống Vân Thùy hơi nghiêng người dịu dàng nói: “Tôi xin lỗi anh vì những gì đã xảy ra vào ngày xem mắt.
Cảm ơn anh đã giúp tôi vì chuyện vừa ri Lãnh Diệc Phàm chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Không có gì đâu, cô đừng khách sáo.”
Anh nói xong liền bỏ đi.
Tống Vân Thùy liếc nhìn hộp cách nhiệt đặt ở trên bàn đầu giường, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Quả thực cô ấy đã bị mẹ mắng chửi một trận thậm tệ.
“Con đúng là thiếu suy nghĩ mà.
Tống Khả Như đó muốn chết thì cứ để cô ta chết quách đi.
Năm đó hai mẹ con của cô †a hại hai mẹ con chúng ta còn chưa đủ thảm hay sao? Tại sao.
con lại muốn hiến tủy xương của con cho cô ta chứ? Đây chính là ông trời trừng phạt cô ta đó.
Con đúng là suy nghĩ thiển cận mà.
Bây giờ con làm cuộc phẫu thuật này phải ngừng bay một năm, một năm đó.
Con có biết hay không hả?
Trong một năm này…”
“Mẹ.
Thứ mà con cứu chỉ là một mạng người, không hơn không kém” Tống Vân Thùy cắt ngang lời nói của người mẹ đang thao thao bất tuyệt.
Bên trong ống nghe, giọng nói của mẹ cô ấy nghẹn ngào: “Sao mà con ngốc quá vậy con ơi.
Hu hu, sao con lại ngốc như vậy chứ?”
Tống Vân Thùy nắm chặt điện thoại