“Tại sao bây giờ anh mới đến?” Nhiên Mộc Miên sụt sịt mũi, vừa nghẹn ngào vừa chất vấn anh.
Minh Tư Thành mở rộng vòng tay về phía Nhiên Mộc Miên thương tâm nói với cô: “Tới đây đi! Khóc trong vòng tay của anh đây nè!”
“Hừ hừ!” Nhiên Mộc Miên hừ một tiếng tỏ vẻ không thèm, trong giây tiếp theo, trực tiếp nhào thẳng vào vòng tay của Minh Tư Thành: “Anh là đồ đáng ghét!”
“Vâng, vâng, vâng cô Nhiên nói rất đúng, anh là đồ đáng ghét” Minh Tư Thành ôm lấy Nhiên Mộc Miên và nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
“H “A.
.
tại sao em lại cắn anh?” Minh Tư Thành hét lên.
Nhiên Mộc Miên thở ra một cách nhẹ nhõm, nhìn vào hai dấu răng trên mu bàn tay của Minh Tư Thành, sụt sịt mũi.
Cũng may không bị cô cắn chảy máu, suy cho cùng vẫn là cô không nỡ cắn anh!
Sau khi Nhiên Mộc Miên liên tục oán giận anh, Minh Tư Thành đã kiên nhãn dỗ dành cô.
Bên ngoài cửa hang, phía sau cây cổ thụ ở phía không xa.
Lang Khiếu Nhật nghiến răng chịu đựng xua đuổi một con hổ vừa định đến gần cửa hang kiếm ăn.
“Em yên tâm đi, bố em rất nhanh sẽ phái người đến cứu chúng ta” Minh Tư Thành ôm lấy Nhiên Mộc Miên ngồi bên đống lửa an ủi cô.
Nhiên Mộc Miên không khỏi tò mò nhìn Minh Tư Thành: “Vậy thì làm sao mà anh tìm được em?”
“Tìm được em là chuyện nhỏ!” Minh Tư Thành đắc ý cười: “Em quên mất, anh học cái gì à?
“Trên người em có máy định vị?” Nhiên Mộc Miên kinh ngạc.
Minh Tư Thành mỉm cười đầy ẩn ý: “Trên người em có điện thoại di động, chỉ cần nó ở trạng thái giả tắt máy, anh có thể tìm được em”
“Điện thoại của em?” Nhiên Mộc Miên sững sờ một lúc, sau đó nhìn xung quanh hang động tìm kiếm một vòng mới †ìm thấy điện thoại của mình trong đống lá.
“Em đi ngủ trước đi! Anh sẽ canh đêm cho em” Minh Tư Thành vẫy tay, đưa đầu của Nhiên Mộc Miên dựa vào vai anh.
Trên khuôn mặt của Nhiên Mộc Miên nở một nụ cười ngọt ngào, từ từ nhắm mắt lại.
Bàn tay to lớn của Minh Tư Thành nhẹ nhàng vuốt ve trán cô, giúp cô cảm thấy rất an toàn.
Ban đầu vốn cho rằng sẽ phải đợi đến sáng hôm sau họ.
mới có thể chờ được đội cứu hộ do Phó Quân Tiêu phái đến.
Không ngờ đến nửa đêm, cả hai được đưa về nhà an toàn.
Trước khi rời khỏi khu rừng, khi Nhiên Mộc Miên theo bản năng quay đầu lại, trong đêm đen sâu thẳm, thì nhìn thấy một đôi mắt dã thú màu vàng.
Cô biết đó là Lang Khiếu Nhật.
Về chuyện của Lang Khiếu Nhật, cô có chút bất lực.
Trở lại thành phố Thuận Canh, nhà riêng của Phó Quân Tiêu.
Khi Đồng Kỳ Anh gọi điện cho Nhiên Hoàng Biên, thì lại ầm ï lên.
“Mộc Miên đã bị bắt cóc, nó có liên quan